ĐIỆN BIÊN PHỦ - 170 NGÀY ĐÊM BỊ VÂY HÃM - Trang 206

Latanne sững sờ bối rồi khi nhìn qua khe ngắm bắn sát mặt đất. Ở vị trí này,
cảnh vật phía trước hình như lớn hơn, mỗi ụ đất nom như một quả núi,
những đám cỏ dại trên mảnh đất hoang hóa như cây rừng. Ngay cả làn gió
nhẹ thổi qua cũng như trận cuồng phong.

Bên cạnh đó, khí lạnh tràn vào tất cả các khe hở. Đó là hơi lạnh của nấm
mồ, ẩm ướt và nhầy nhụa.

- Có gì ăn không, trung úy ?

Dzu, lính cần vụ của Latanne nhẹ nhàng đến gần chủ, không gây ra một
tiếng động nào. Anh cầm trong hai bàn tay bữa cơm vừa nấu trong hầm. Đó
là một nắm cơm tẩm với nước mắm. Trong khi đó trung úy Latanne ăn
trong ga-men nhưng không cảm thấy ngon. Điều hấp dẫn của cơm là ăn
nóng.

Đã nửa đêm. Điện Biên Phủ nằm yên như chết. Không một tiếng động nào
vang vọng tới, cứ điểm Huguette 7 mất hút ở đầu đường băng, dưới bóng
một điểm tựa mà lính Thái đã bỏ chạy, không còn động tĩnh gì trên đó. Có
vẻ như chiến tranh đã xa vắng tại khu vực này, chỉ còn đẻ lại những trận
bắn pháo cầm canh.

- Báo cáo trung úy, tôi tới thay phiên gác.

Trung sĩ Cornec bước tới khe nhằm bắn. Latanne rút khỏi vị trí, có vẻ như
còn luyến tiếc. Hình như vừa rồi ông đã được sống những giờ phút đặc biệt
quý báu, như được hưởng một sự yên lành sau trận bão. Chỉ trong ba ngày
anh đã được dịp hiểu biết tất cả, từ những trận chiến đấu ác liệt đến những
trận bắn pháo dữ dội. Anh nói với trung sĩ Cornec :

- Điều đặc biệt nhất, đó là vượt qua được những giới hạn của khả năng và
mặc dù mọi việc xảy ra, vẫn phải tiếp tục sống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.