ĐIỆN BIÊN PHỦ - 170 NGÀY ĐÊM BỊ VÂY HÃM - Trang 272

trổ tài gan góc. Họ không nghĩ đến chuyện dùng mưu kế. Họ chống chọi
với những đợt tiến công đầu tiên của địch theo kiểu chơi bóng. Cuộc đụng
độ thật kinh khủng. Các sườn đồi, các chiến hào, một lần nữa tràn ngập các
chiến binh vật lộn với nhau.

Mọi thứ đối với họ đều tốt và một khi không còn vũ khí nữa họ đánh nhau
bằng tay trần. Mọi người nhìn thấy rõ một lính Việt Minh xông lên, giơ hai
bàn tay về phía trước, sẵn sàng bóp cổ đối phương. Nhưng anh ta đã vấp
phải một lính Pháp biết võ Judo. Cũng nhìn thấy rõ một “bộ đội” một tay
cầm súng cắm lưỡi lê, tay kia giơ quả lựu đạn ngăn cản đối thủ bỏ chạy.

Không phải sự hằn thù đã đẩy những người này bắn giết nhau. Sự hằn thù là
một thứ tình cảm đã trôi qua, không còn ở lại Eliane 2, và lúc này chỉ còn
lại một hình thức tôn trọng danh dự nào đó. Bởi vì nếu là hằn thù thì trong
hằn thù thường xuất hiện cả sự sợ hãi đối thủ, mà sự sợ hãi thì từ lâu đã
không tồn tại trong những chiến binh. Tính mạng của họ lúc này quá đơn
giản để có thể biểu lộ một chút tình cảm tâm hồn.

Và sau đó, chỉ sau đó mới rõ …

Hugue e 7


Từ 30 đến 31 tháng 3 năm 1954


- Hugette bị tiến đánh. Đề nghị cứu viện ngay lập tức.

Trong loa phóng thanh, tiếng nói của thiếu tá Clémenson cố làm ra vẻ bình
tĩnh, nhưng Bertin Dubois là người có trách nhiệm ghi và truyền điện, vẫn
nhận thấy sự lo ngại. Huguette 7 là điểm tựa xa nhất ở phía Tây Nam, nằm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.