ĐIỆN BIÊN PHỦ - 170 NGÀY ĐÊM BỊ VÂY HÃM - Trang 270


Đã hai lần, những đơn vị đi đầu của trung đoàn 98 tiến được tới đỉnh Eliane
2, cả hai lần đều bị đơn vị của Lemahieu đánh bật xuống khe núi. Thời gian
lặng lẽ trôi. Luciani và binh lính của mình đã chiến đấu được năm giờ.

Thỉnh thoảng lại có một người lính bị thương dìu một người lính khác cũng
bị thương đi qua. Tất cả bọn họ đều có bộ mặt dính đầy đất và máu, cử chỉ
mơ hồ, cái nhìn ngây dại. Cũng thỉnh thoảng, từ cánh đồng dưới chân đồi
lại xuất hiện những bóng người khác, còng lưng dưới sức nặng của các
thùng đạn. Luciani khẽ mỉm cười. Đó là những viên phi hành của đại úy
Charnod. Từ ngày những chiếc máy bay của họ bị phá hủy trên sân bay
Điện Biên Phủ, những người này không còn việc gì để làm nữa. Và thế là,
các phi công, hoa tiêu, thợ máy , lính bắn pháo sáng, nhân viên khí tượng
đều lập tức hợp thành một đại đội phu khuân vác.

Charnod nói :

- Khi có những người chiến đấu có hiệu quả như lính lê dương thì ít nhất
họ cũng có quyền được có đạn.

Số người khuân vác này hoạt động trong hoàn cảnh ít được ẩn náu. Dưới
làn đạn súng trường, súng máy và đạn pháo, họ phơi mình ở những khoảng
trống trải, trên các lối đi ở Điện Biên Phủ. Họ vượt sông Nậm Rốm, đi dọc
theo con đường mòn đất trắng lên đến tận đỉnh Eliane, nặng trĩu các hòm
đạn vác trên vai hoặc treo ở đầu gậy. Họ cũng rách rưới bẩn thỉu như những
lính dù, thường chỉ mặc một chiếc quần cộc và một chiếc áo sơ-mi rách tả
tơi. Một số người bị thương, cẳng chân bê bết bùn và máu.

Dĩ nhiên, không gì bắt buộc họ hoàn thành những công việc này. Trong mọi
trường hợp, cũng không ai ngăn cản được họ.

Đã hai giờ sáng, Việt Minh vẫn tiến công. Ý chí quyết thắng giúp họ vượt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.