ĐIỆN BIÊN PHỦ - 170 NGÀY ĐÊM BỊ VÂY HÃM - Trang 54

Đến trưa, sương mù tan dần. Mặt trời hiện ra giữa vòm trời màu xanh lơ.
Nhiệt độ dâng cao ngang với mức ở Côte d` Azur miền Nam nước Pháp.
Binh lính cởi áo len, rồi cởi trần, để lộ làn da nâu như đồng hun, không
ngừng đào đất, chặt cây . Các vị trí đã được ấn định.

Các sở chỉ huy nằm ở trong làng. Những đơn vị ứng chiến đóng ở bên ngoài.
Ba tiều đoàn dù phân chia nhau nơi đóng quân : ở dãy đồi phía Đông, ở bờ
sông Nậm Rốm và dọc theo đường băng sân bay.

Đường băng cất cánh và hạ cánh tạo thành một hình cổ chai chẳng khác gì
sân bay Nà Sản hồi năm ngoái, khi cầu hàng không hoạt động nhộn nhịp
nhất.

Những cư dân đã buộc phải rời khỏi Điện Biên Phủ để lui xuống phía Nam
vài kilômét, tạo thành một bản mới mà linh mục Guidon đặt cho cái tên mỹ
miều là « Khu phố tươi đẹp », ngay trước cổng một bệnh viện sáng nào các
bác sĩ quân y cũng thay phiên nhau tới tiêm chủng và chữa trị các bệnh
thông thường.

Tướng Gilles ra đi ngày 8 tháng 12 năm 1953. Đại tá De Castries tới thay
trong ngày. Cả hai vị cùng nhay đi một vòng kiểm tra các vị trí. Sau đó, vị tư
lệnh mới của Binh đoàn tác chiến Tây Bắc, gọi tắt là GONO, vào làm việc
trong hầm chỉ huy vừa xây dựng xong, nhờ có sự trợ lực của chiếc xe ủi đất.

Trung tá Langlais cùng tới với đại tá De Castries với nhiệm vụ chỉ huy binh
đoàn dù tại Điện Biên Phủ. Langlais chưa hoàn toàn chữa khỏi vết sai khớp
ở mắt cá chân xảy ra khi nhảy dù vào ngày 20 tháng 11. Ông vẫn còn đi tập
tễnh, nhưng cố nghiến răng quên đau, trả lời trung úy bác sĩ Carfort của tiểu
đoàn 8 khi ông được khuyên nên nghỉ ngơi. Ông trả lời :

- Một cú nhẹ ấy mà ! Tôi vẫn còn đi lại được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.