ĐIỆN BIÊN PHỦ - 170 NGÀY ĐÊM BỊ VÂY HÃM - Trang 60

đánh nhau quyết liệt ở chỗ này. Thế mà bây giờ, chẳng còn gì cả ngoài vài
khẩu súng gãy, hai hoặc ba chiếc mũ vải rộng vành nhàu rách, những vỏ đạn
và bãi máu hãy còn đỏ tươi trên cỏ, trên cột nhà sàn, trên những mảnh áo
quần rách, trên những cuốn băng gạc.

Zurell lại nói tiếp với bạn :

- Không nên ở đây lâu. Vả lại , như người ta nói, rừng cỏ cũng có mắt, có
tai.

Các đại đội thuộc tiểu đoàn dù lê dương được lệnh đóng tại phía ngoài bản
Mường Pồn, trước một thung lũng mà phía bên kia là một ngọn núi Pù San
nhọn hoắt cao 1.400 mét.

Sau đó ít lâu, tiểu đoàn dù lính Việt số 5 cũng tới nơi. Trung tá Langlais hai
má sâu hõm, lại nghiến răng nén cơn đau. Mắt cá chân chưa lành làm cho
ông rất đau đớn. Tuy nhiên, suốt 36 giờ nay ông vẫn phải cố giữ nhịp độ tiến
quân, không một chút nghỉ ngơi. Và tất cả những chịu đựng đó chẳng đi đến
đâu cả. Đồn Mường Pồn trống rỗng. Riêng Langlais đã bộc lộ sự thấm mệt.
Ông nói với tham mưu trưởng Seguin Pazzis :

- Đêm nay, chúng ta nghỉ lại đây.

Ngày 14 tháng 12, binh đoàn dù quay trở lại Điện Biên Phủ. Trong đêm, tiểu
đoàn dù xung kích số 8 đã theo kịp được các tiểu đoàn khác sau khi hành
quân 48 giờ không nghỉ. Tiểu đoàn trưởng Tourret mấy hôm trước cũng đã
nhận được điện kêu cứu của Mường Pồn nhưng không làm gì được vì còn
phải tự lo gỡ mìn và cạm bẫy trên đường tiến quân.

Trước tình hình mọi người đều mệt mỏi, trung tá Langlais quyết định lùi
cuộc hành quân trở về đến trưa mai. Trước khi rút quân, đại đội Cabiro được
lệnh lên chiếm đỉnh núi Pù San để yểm trợ cho toàn bộ cánh quân, Langlais

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.