Quyết định này đặt ra nhiều vấn đề thực chất cho “khách làng chơi” và rất
nhiều viên sĩ quan được cử ra đón nhận và nuôi dưỡng bọn gái điếm này.
Không thể để bọn này ở ngoài trời dưới một lều bạt mà chính họ cho là rất
thuận tiện để hành nghề. Từ đầu tháng 2, tất cả đều đã phải sống trong hầm.
Bởi vì, cứ đúng vào ngày lẻ, vào quãng 4 giờ chiều thì một khẩu pháo bí mật
của Việt Minh lại nã một loạt đan 75 vào cứ điểm. Đã xác định được đây là
một khẩu pháo của Nhật Bản, có thể Việt Minh đã tịch thu được. Lính trong
cứ điểm cũng đã quen được với việc pháo bắn và cũng mới chỉ có vài người
bị thương, nhưng dù sao cũng phải đề phòng và không ai muốn bị rủi ro một
cách vô ích.
Như vậy là phải đào thêm một loạt hầm trú ẩn. Đối với công việc này, không
hiếm người tình nguyện lao động. Họ được miễn trừ việc xây dựng các công
trình quân sự để đổi công bằng việc đào hầm nhà chứa gái điếm, có đủ cả
mái vòm, đường hào dẫn vào và lối thoát ra ngoài.
Một công văn được gửi tới các đơn vị, qui định ngày và giờ mở cửa nhà
chứa, các đơn vị tới thưởng thức theo thứ tự luân phiên. Những đơn vị đóng
ở xa quá, tận trên cao điểm bao quanh Điện Biên Phủ vẫn được phục vụ.
Lính tại những điểm tựa này không tới được nhà chứa thì sẽ có đội gái điếm
lưu động đến phục vụ tại chỗ.
Chỉ riêng các linh mục là phản đối. Các cha tuyên úy đòi thay đổi giờ giấc
đón khách, làm sao không trùng hợp với giờ đọc kinh hoặc làm lễ rửa tội.
Họ nói rất có lý.
- Nếu không làm như vậy, các con chiên sẽ sao nhãng phần đạo.
Riêng với Perrin, Fattori và một số người khác họ đã không có may mắn
được thưởng thức thú vui này. Bởi vì, chỉ 2 ngày sau khi đội gái điếm được
đưa tới Điện Biên Phủ, đơn vị Perrin được điều động đi đóng giữ