bụi. Một tay, mụ cầm chiếc ví xách bằng da thuộc, đồng thời cố giữ tà áo dài
màu hồng tươi đang bay tung trước gió. Tay còn lại, mụ giương giương cao
chiếc dù đen tránh ánh nắng gay gắt của mặt trời.
Đi bên cạnh mụ chủ chứa là bác sĩ quân y tiểu đoàn 1, trung đoàn lê dương
sô2, có trách nhiệm bảo vệ sức khỏe cho binh lính, và cũng là ông chủ của
bọn gái điếm. Lũ con gái bước theo sau hai người, dáng điệu trơ tráo, tự tin,
nhìn thẳng vào đám lính tò mò đang theo dõi bước đi và bàn tán tục tĩu. Vài
anh lính lê dương được cử đi theo mang vác hành lý gồm những chiếc va-li
nặng trĩu hoặc chỉ là những làn mây tre.
Fattori hỏi bạn :
- Bao giờ thì đến lượt chúng mình ?
Perrin dọa :
- Cậu là lính mới, phải đợi đến lượt sau cùng.
Mọi việc đã làm xong, Perrin quay trở về đơn vị, gặp đại đội trưởng, giọng
nói hồi hộp :
- Báo cáo trung úy ! Bọn gái điếm đã tới. Đầy một chuyến bay Dakota.
Trung úy Turcy mỉm cười :
- Tôi biết rồi !
Nếu chuyện gái điếm mang lại niềm vui cho Perrin và đồng đội thì cũng là
một vấn đề phải tranh cãi nghiêm chỉnh trong ban chỉ huy. Phải đợi rất lâu
sau khi đã thảo luận kỹ, ban chỉ huy mới đồng ý để cho “kíp” gái điếm đầu
tiên đến phục vụ tiểu đoàn 1, trung đoàn lê dương số 2.