ĐIỆN BIÊN PHỦ CUỘC ĐỐI ĐẦU LỊCH SỬ MÀ NƯỚC MỸ MUỐN QUÊN ĐI - Trang 180

đi cướp hàng tiếp viện được thả xuống. Lúc này Langlais đang xem xét một
phương án trừng phạt những người trốn việc này. Nhưng đã có quá nhiều
người chết và bị thương vậy nên làm gì đây? Chúng tôi sẽ quan tâm tới vấn
đề này nếu chúng tôi thoát khỏi đây”. Đêm 20 tháng 4, một nhóm khoảng
100 lính tình nguyện nhảy dù xuống Điện Biên Phủ. Mỗi đợt nhảy thành
công đều được ghi bằng điện mật gửi từ Hà Nội vào sở chỉ huy của De
Castries. Trong một bức điện Hà Nội nhấn mạnh việc tăng cường quân: “Có
thể gửi cho ngài thêm 100 lính Pháp, lính Lê dương và lính Bắc Phi tình
nguyện nhảy dù - những người đã bị toà án quân sự kết án hoặc bị ngồi tù.
Hãy gửi điện báo nếu ngài chấp nhận những lính tình nguyện này”. Điện
Biên Phủ trả lời: “Isabelle mong muốn nhận được binh lính đã được tuyển
chọn kỹ”. Tình hình ở bệnh viện ngày càng xấu đi, Thiếu tá Grauwin đang
phải đối mặt với nạn dịch ấu trùng. Ruồi bay khắp nơi kêu vo ve quanh đám
thi hài mục nát trong nhà xác. Grauwin viết: “Đêm đến, thật kinh hoàng khi
nhìn thấy cảnh rùng rợn này: những con giun trắng nhỏ bé bò qua tay, mặt,
chui vào tai những người bị thương đang ngủ”. Để trấn an bệnh nhân
Grauwin giải thích: những con ấu trùng ăn các tế bào chết để giữ sạch cho
các vết thương. Thật kỳ lạ, bệnh viện lúc đó trở thành một nơi tăng quân.
Trong bữa ăn trưa vội vã với Langlais và Bigeard, Langlais cho rằng
Grauwin nên kiểm tra xem liệu có ai đáng ra phải nằm trong bệnh viện lại
bị tụt về phía sau. Do dự một lúc rồi bắt đầu đi kiểm tra quân số bị thương,
Grauwin nói với một số bệnh nhân từ tiểu đoàn của Bigeard rằng chỉ huy
của họ đang tìm kiếm người để thành lập một đại đội mới. Những từ “lính
tình nguyện”… “Tiểu đoàn 6”…. “ Bigeard” lan truyền nhanh qua các hầm
trú ẩn. Trong cuốn sách của mình, Grauwin tả lại cảnh này như việc ông ta
bất ngờ phải đối phó với một cuộc họp của những người thương binh tình
nguyện: “Tôi thấy một chân tôi được các đồng đội (những người còn cả 2
chân) chăm sóc; tay tôi bị quấn băng đeo trước ngực; nhưng người mù nói
với tôi rằng họ có thể nhìn rất rõ…”. Cảm động trước sự đoàn kết đó nhưng
bị kẹt vì sợ có lỗi với những người bị thương, Grauwin phản ứng: “Không,
không phải tất cả mọi người”. Họ trả lời thật đơn giản và thẳng thắn:
“Những người bạn thân đang chờ chúng tôi, chúng tôi biết chắc điều đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.