Hai mắt Lâm Xuân nhìn nóc nhà nói: "Ta mới có 10 tuổi. Ngươi bao lớn
rồi?"
Hạ Sinh thở phì phò nói: "Không đi thì không đi. Vậy ta làm cái gì?"
Lâm Xuân cau mày nói: "Nhị ca, ngươi có nhiều chuyện làm lắm. Dù
không có chuyện gì, ngươi không thể luyện lực cánh tay sao? Nếu không
nữa thì đem công khóa ta dạy ngươi ôn tập lại một lần. Ngươi cũng đừng
có không có việc gì, thợ đá phải dựa vào khí lực, còn muốn giỏi hơn nữa,
ngươi không luyện sức cổ tay, tương lai sao làm được tổ sư gia khai núi đá
của Lâm gia ta chứ?"
Hạ Sinh nói: "Ta không nói là muốn làm tổ sư gia, là ngươi nói."
Lâm Xuân nói: "Vậy ngươi không muốn làm? Thật không tiền đồ!"
Hạ Sinh nói: "Tốt lắm. Ta luyện là được. Ngươi đi nhanh đi!"
Lâm Xuân liền cầm hai tờ giấy chạy qua cách vách tìm Đỗ Quyên.
Hai người nói nhỏ một hồi, sau đó Lâm Xuân trở về.
Trong chốc lát, Đỗ Quyên lại chạy đến Lâm gia, nói với Lâm Xuân và
Hạ Sinh là mình phát hiện lỗ hổng mới, rồi giao phó hai người một phen.
Cứ như vậy, Lâm Xuân và Đỗ Quyên chạy tới chạy lui giữa hai nhà,
không ngừng tu chỉnh hoàn thiện kế hoạch, càng ngày càng có tin tưởng.
Chạng vạng, Đỗ Quyên đang ở Lâm gia thương nghị cùng huynh đệ bọn
họ, chợt nghe bên ngoài náo động. Đám người đào măng đã trở lại.
Đỗ Quyên vội vàng nói: "Nhanh! Cha người và cha ta đều trở lại."
Lâm Xuân bình tĩnh nói: "Đừng hoảng hốt. Xem ta và ca ta đi."