Ở trong lòng hắn, đồ của khuê nữ hắn đều không thể tùy tiện lộn xộn.
Mợ biểu tẩu gì đó, hết thảy đều không thể so với khuê nữ. Vì các nàng mà
kêu khuê nữ hắn chịu ủy khuất, vậy cũng không được.
Đỗ Quyên nghe xong cười hì hì nói: "Cha thật có đạo lý. Cũng không
biết nãi nãi làm sao, mỗi lần thân thích tới là ước gì chúng ta đem hết vốn
liếng ra chiêu đãi người, không cho ăn không cho ngủ chiêu đãi thân thích."
Hoàng Lão Thực ha hả ngây ngô cười, không tiện nói tiếp.
Về đến nhà, tiểu Hoàng Ly nghe thanh âm, lập tức từ phòng bếp chạy vội
ra hô: "Cha và nhị tỷ tỷ trở lại. Nương! cha trở lại."
Thì ra, Hoàng Tước Nhi đã nấu xong cơm chiều.
Bởi vì mấy mẹ con không biết Hoàng Lão Thực và Đỗ Quyên về ăn hay
không, nên không ăn trước, tập trung trong phòng bếp chờ.
Nhìn thấy hai cha con đi vào, Phùng Thị dò xét nhìn Hoàng Lão Thực,
cũng không hỏi, chỉ nói: "Ăn cơm đi. Hoàng Ly, bưng ghế kia qua."
Nàng chờ Hoàng Lão Thực tự mình nói với nàng.
Đỗ Quyên cảm thấy nàng không nên như vậy: Lão Thực cha là người
chất phác, không tỉ mỉ như vậy. Nếu đợi hắn cảm nhận tâm tư của ngươi,
chủ động tới nói cho ngươi biết, an ủi ngươi, đợi một vạn năm cũng đợi
không được.
Lão Thực cha cũng không cố ý bỏ qua. Hắn chính là như vậy.
Cho nên, tỷ muội các nàng tận khả năng cứu vãn, trong nhà mới ấm áp
rất nhiều.
Hoàng Tước Nhi thì không như vậy, vừa bưng thức ăn lên bàn nhỏ, vừa
như không có chuyện gì xảy ra hỏi Đỗ Quyên: "Gia gia tìm cha có chuyện