sông lớn đổ ra biển khơi. Trăng tròn từ biển khơi mênh mông vô bờ bay
lên, ánh sáng bao trùm toàn bộ mặt biển...
Nói đến cuối cùng, nàng nhẹ nhàng hừ lên giai điệu quen thuộc...
Lâm Xuân ngưng mắt nhìn Đỗ Quyên, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt
nhỏ nhắn trơn mịn của nàng, vẻ mặt điềm tĩnh tuyệt đẹp, làm cho người
khác an tâm và say mê. Cửu Nhi luôn khí phách cũng nhỏ giọng nói: "Đỗ
Quyên, ngươi hát thật dễ nghe!"
Không dám cao giọng sợ phá đi sự yên tĩnh này.
Quế Hương và Nhị Nha liên tục gật đầu, kêu Đỗ Quyên dạy các nàng
hát.
Hạ Sinh lại nhìn Hoàng Tước Nhi mỉm cười. Hoàng Tước Nhi cũng an
tĩnh cười với hắn, không ngượng ngùng bất an, phảng phất như trở về thời
gian trước kia.
Giờ khắc này, ngay cả Đông sinh và Hoàng Ly cũng kiên nhẫn, thuận
theo tựa vào ca ca tỷ tỷ, lắng nghe giai điệu không quen.
"... Bờ sông ai đó mới gặp trăng, trăng nước năm nào sơ chiếu người.
Nhân sinh đời đời vô cùng, trăng nước hàng năm vẫn không thay...."
Cùng với lời Đỗ Quyên giảng, Lâm Xuân nhớ tới nàng từng so sánh kiếp
trước kiếp này, nhất thời suy nghĩ không khống chế tràn ra:
Kiếp trước, thậm chí trước kiếp nữa hắn là hạng người gì?
Hắn cưới ai làm vợ?
Có từng cùng nàng ngồi bên bờ sông ngắm trăng, ngâm thơ?