ĐIỀN DUYÊN - Trang 1103

Tìm một bụi cỏ, mọi người ngồi xuống.

Lâm Xuân hỏi: "Đỗ Quyên, xuân giang Hoa Nguyệt Dạ là gì?"

Đỗ Quyên nhân tiện nói: "Đó là thơ Trương Nhược Hư Đời Đường viết.

Mùa xuân thủy triều dâng lên, cùng biển nối thành một mảnh. Sông nhỏ
của chúng ta quá hẹp. Bất quá, ngươi có thể triển khai tưởng tượng, tưởng
tượng cảnh tượng rộng lớn hơn, nơi đó ánh trăng nghiêng nghiêng trong
thủy triều dâng."

Tiếp, nàng đọc vần thơ nổi danh thiên cổ kia ra.

"Xuân giang thủy triều Liên Hải bình, trên biển Minh Nguyệt cùng Triều

Sinh. Liễm diễm Tùy Ba ngàn vạn dặm, nơi nào xuân giang vô nguyệt
minh?..."*

*Dịch: Sông Xuân và hoa trong đêm trăng

Sông xuân, biển, nước triều bằng,

Mênh mông mặt nước, trăng vằng vặc soi.

Dập dờn sóng vỗ dặm khơi,

Sông xuân đâu chẳng sáng ngời ánh trăng.

"Trước giờ chúng ta đều nhìn ánh trăng và thái dương từ mọc từ phía sau

núi, nhưng người ở vùng biển, mỗi ngày nhìn Nhật Nguyệt mọc lên từ mặt
nước. Dù chúng ta chưa thấy qua, nhưng có thể tưởng tượng ra. Đem hình
ảnh hồ nước trong sơn cốc hôm đó, mở rộng ra vô hạn, mờ mịt bát ngát,
nhìn không tới tận cùng, đó chính là biển..."

Lẳng lặng giữa ruộng đồng, một bé gái dùng thanh âm mềm mại ngọt

ngào, miêu tả một cảnh tuyệt đẹp: ánh trăng và dòng thuỷ triều mãnh liệt từ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.