Không dễ dàng kháp đúng giờ tới, lại thấy Tiểu Lục đứng tại chân núi.
Tiểu Lục thấy Đỗ Quyên, vội nghênh đón, đem thư của thiếu gia viết đưa
cho nàng. Không chờ nàng mở ra xem, đã chủ động nói cho nàng biết thiếu
gia phải đi phủ thành đọc sách.
Đỗ Quyên suy sụp, thầm cảm thấy kỳ quái.
Mở thư Dương Nguyên ra đọc, ý tứ không sai biệt lắm, cũng không thêm
tin tức gì khác hoặc lời giải thích.
Nàng vừa suy nghĩ đối sách, vừa đem rổ trong tay đưa cho Tiểu Lục, nói:
"Đây là một ít đồ ăn trong núi chúng ta, không phải là thứ quý giá gì, mang
cho thiếu gia nhà ngươi nếm thử. Bên trong có một bao nhỏ, là chuẩn bị
cho Tiểu Lục ca."
Lập tức mặt mày Tiểu Lục hớn hở.
Hắn mở rổ lấy cái bao ra, bốc một miếng thịt ăn, lập tức hai mắt tỏa
sáng, mừng khôn tả xiết.
Miệng hàm hồ nói: "Đỗ Quyên cô nương, ngươi còn có lời gì nói với
thiếu gia không? Nếu không, ta dẫn ngươi đi Dương gia tìm hắn."
Đỗ Quyên vội vàng lắc đầu, nói: "Không cần. Ta cũng không có gì muốn
nói với hắn. Bức hoạ này ngươi đưa cho hắn, nói với hắn phải cố gắng đọc
sách. Có cơ hội ta nhất định đi nhìn hắn."
Nàng cũng không muốn để người Dương gia phát hiện mình.
Tiểu Lục vội gật đầu, tiếp nhận một cuộn giấy, để vào túi.
Đỗ Quyên liền thúc giục: "Ngươi mau trở về đi. Không chừng thiếu gia
nhà người đang tìm ngươi đấy."