Hoàng lão cha lại chuyển hướng về Hoàng Lão Thực, nói: "Lão Đại,
hôm nay tiểu cữu nãi nãi ngươi và tỷ tỷ ngươi đều coi trọng Tước Nhi,
cùng lúc cầu thân cho Điền Tử và Kim Quý."
Hắn chỉ về phía 2 thiếu niên ngồi bên dưới, cười nói: "Đều là những đứa
bé ngoan. Ngươi làm cha thì ngươi chọn con rể. Ngươi chọn lựa, bọn họ
cũng không hai lời. Đều là thân thích, có lời gì nói thẳng, đừng ra bên ngoài
nói."
Tiểu cữu gia ha ha cười nói: "Kia sao có thể chứ! Lão Đại, khuê nữ là
của ngươi, con rể cũng do ngươi chọn lựa. Thích gả cho ai, người bên
ngoài cũng không lời gì để nói."
Mọi người sôi nổi gật đầu, nói đùa vài câu.
Mặt 2 thiếu niên ngồi đưới đất đều đỏ.
Hoàng Ly đang chơi với Tiểu Thuận nhưng luôn chú ý động tĩnh, vừa
nghe lời này, cũng không chơi, nhanh như chớp chạy đến trước mặt Lão
Thực cha, như khỉ leo cây leo lên đầu gối hắn, ngồi gọn trong lòng hắn, hai
mắt long lanh quét nhìn mọi người.
Hoàng lão cha thấy vẻ mặt đại nhi tử kinh ngạc, tưởng hắn chưa bao giờ
được người nâng lên như vậy, con dâu lại không có mặt, việc này phải do
một mình hắn chủ trương, có chút khó khăn.
Nhưng tình thế trước mắt, hai người bọn họ không tiện nhúng tay, chỉ
phải nhắc nhở nói: "Cũng không cần ngươi lập tức cho lời chắc chắn. Các
thân thích không dễ dàng tụ tập một chỗ, trước tiên nói một chút, quay đầu
ngươi nghĩ xong, sẽ nói cho nương ngươi biết."
Đây là lo lắng hắn không nói, sợ đắc tội với thân thích.