Thiếu niên ở bên cạnh xem náo cũng ồn ào theo, ngươi một lời ta một
tiếng, ra sức châm chọc Tiểu Bảo, ánh mắt nhìn hắn lại thập phần khinh bỉ,
kiểu như "Nếu ngươi không phân rõ giới hạn với người nhà ngươi, sau này
đừng nghĩ chúng ta để ý tới ngươi!".
Hoàng Tiểu Bảo siết quả đấm, tức giận đến cả người run rẩy, lại không
nói ra lời.
Hắn trưởng thành, hiểu được thị phi, có một số việc nhìn rất rõ ràng
nhưng là thiếu niên ở lứa tuổi trọng sĩ diện. Huynh đệ Lâm gia khơi mào
trận này khiến cho hắn bị cô lập. Đối mặt với ánh mắt cười chê của đồng
bạn trong thôn, lòng hắn tràn đầy xấu hổ, còn cảm thấy sợ hãi: sau này đi ra
ngoài, có phải thiếu niên sẽ cười nhạo sau lưng hắn, chỉ vào hắn nghị luận?
Diêu Kim Quý thấy tình hình như vậy, lại nghe nói Hạ Sinh chính là
thiếu niên cùng Hoàng Tước Nhi định thân, liền kêu Điền Tử cùng tới trợ
trận Tiểu Bảo.
Hắn ỷ vào mình đọc qua vài cuốn sách, luôn nói chi, hồ, giả, dã, muốn
chấn trụ đám trẻ trong núi rắm cho không kêu này.
Lâm Xuân và Cửu Nhi liền bắt ngay điểm tự hào của hắn mà cười nhạo,
không chút nào thua kém.
Đám trẻ ở một bên nháo. Một bên khác, Hoàng lão Nhị tức giận chỉ vào
Lâm Đại Đầu nói: "Lâm gia ỷ thế hiếp người, ngay 2 đứa nhỏ cũng dám
mắng trưởng bối. Chúng ta đi tìm lý chính phân xử đi."
Lâm Đại Đầu cười lạnh nói: "Lâm gia ta ỷ thế hiếp người? Chê cười!
Thế trận thế nào? Nếu thật có thế trận, Hoàng gia ngươi còn có thể không
để Lâm gia ta vào mắt như vậy sao? Hoàng gia người chính là kẻ không
phân rõ phải trái, còn không biết xấu hổ đòi đi phân xử!"
Hoàng lão Nhị giận dữ, định cãi lại, bị Phượng Cô kéo lại.