ĐIỀN DUYÊN - Trang 126

Người nhàn, chó nhàn, ngay cả gà cũng không sợ hãi nhàn nhã nhịp

bước đi thong thả, hoặc là dứt khoát nằm dưới chân tường, ngồi xổm trên
đầu tường. Bị chấn kinh, cũng bất quá "cô cô" kêu nhỏ hai tiếng. Nếu là gà
mái đẻ trứng, kêu "khanh khách đát, khanh khách đát" gọi khắp thôn đều có
thể nghe.

Đỗ Quyên nhìn một chút, ánh mắt liền thấm ướt.

Nàng tin tưởng rằng đây chính là thôn Thanh Tuyền kiếp trước!

Cổ thôn, cây rừng đều không nói, tùy ý có thể thấy những tảng đá lớn,

chứng minh nơi này thừa thãi đá. Kiếp trước, huyện Trúc Khê sản xuất đá
hoa cương và đá cẩm thạch, thôn dân thôn Thanh Tuyền cũng thích dùng đá
làm tường và trải đường.

Tắm ánh nắng ấm áp, tâm tình của nàng an bình chưa từng có. Không hề

bàng hoàng, không lo lắng, không thương tâm. Nàng phải ở chỗ này sinh
hoạt, lớn lên, đợi Lý Đôn tới tìm nàng, tiếp tục điền viên sinh hoạt của bọn
họ, tiếp tục duyên phận chưa hết của bọn họ.

Nàng tin tưởng, hắn nhất định sẽ tìm đến nàng!

Đang lúc tâm tình Đỗ Quyên kích động, đám người Hoàng lão cha và

Phùng Trường Thuận trở lại. Nàng bị bà mụ cầm đầu và nhóm phụ nhân
bên ngoài vây quanh, một bên chọc cười một bên kêu, bắt đầu tắm ba ngày.

Rốt cục đi tắm, Đỗ Quyên nghĩ, không khỏi mỉm cười.

Mọi người liền phát hiện, bé gái da thịt phấn hồng dưới ánh mặt trời

trong suốt mềm mại, nụ cười ở khóe miệng như có như không, ánh mắt tựa
dòng suối trong vắt lóe sáng. Nhìn nàng, tâm tình không tự chủ được vui
mừng và mềm mại.

"Đứa bé này, ánh mắt thật linh động!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.