ĐIỀN DUYÊN - Trang 127

"Tay thật thanh tú!"

"Yêu! Yêu! Miệng nhỏ nhếch lên, nhìn làm lòng người thương."

"Tương lai sẽ rất lanh lợi."

………………………………………

Nghe đầy tai lời khen ngợi, Đỗ Quyên đón ánh nắng, miễn cưỡng chuyển

động cúi đầu, thoải mái ngáp một cái, cười híp mắt thầm nghĩ: "Các ngươi
từ từ bận rộn, ta đi ngủ đây."

Ai, cuộc sống này, thật thần tiên!

Không được hoàn mỹ chính là Lý Đôn không ở bên cạnh.

Lý Đôn không ở đây, nhưng có một tiểu Lâm Xuân.

Tiểu tử này thấy Đỗ Quyên bị người ôm đi ra ngoài, khóc náo loạn được

một lúc, rốt cuộc tranh thủ được quyền lợi, bị mẹ hắn ôm ra, vừa mắng
"Thật là không bớt lo. Ta tới hỗ trợ, không phải đến ăn không ngồi rồi.
Ngươi còn nháo như vậy nữa, chuyện gì ta đều làm không xong."

Lão nương lải nhải, tiểu Lâm Xuân mắt điếc tai ngơ, nhìn thấy Đỗ

Quyên liền cười.

Vì thế, mọi người nhìn Lâm Xuân lại khen một hồi, huống hồ dáng dấp

hắn đích thực tốt, thịt tròn tròn chừng vài chục cân.

Cười đùa một hồi, Đỗ Quyên bị một người mặt đầy nếp nhăn, lưng còng

ôm vào trong ngực. Đây chính là bà mụ trong thôn, người đều gọi nàng
Vương nãi nãi.

Nàng nhìn Đỗ Quyên mỉm cười, vẻ mặt nhu hòa, ánh mắt thân thiết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.