ĐIỀN DUYÊN - Trang 128

Đỗ Quyên đột nhiên cảm động, đây là hình ảnh thu nhỏ của một kiếp

người bị năm tháng và sơn thủy lắng đọng, cực kỳ đơn giản, lại cực kỳ
thâm ảo.

Nàng liền đối với nàng ngọt ngào cười.

Vương nãi nãi sửng sốt, ánh mắt híp lại, lẳng lặng nhìn nàng.

Một già một trẻ cứ như vậy nhìn nhau, tựa hồ dùng tâm linh trao đổi,

bỗng nhiên đồng thời cười rộ lên, Đỗ Quyên cười y y nha nha, Vương nãi
nãi tắc thấp giọng nói: "Thật là một tiểu tinh quái."

Lúc này, Hoàng Tước Nhi chạy vội đi ra hô: "Vương nãi nãi, nước tắm

nấu xong, có thể giúp muội muội tắm!"

Vương nãi nãi "ai" một tiếng, rồi ôm Đỗ Quyên đi vào phòng, một bên

lẩm bẩm nói: "Tắm rửa tắm! ..."

Người trong núi, lại là nông dân, Đỗ Quyên vẫn là đứa bé, cho nên nghi

thức tắm ba ngày vẫn chưa biến thành thực phức tạp. Giữa nhà chính đốt
nhang, các trưởng bối ôm Đỗ Quyên dập đầu, Vương nãi nãi cũng lạy vài
cái, thì thầm vài câu, sau đó vào phòng giúp Đỗ Quyên cởi xiêm y tắm.

Nước tắm là dùng lá ngải cứu nấu ra, đựng trong một cái thùng gỗ cao

một thước.

Bà ngoại và người nhà ngồi chung quanh, bên cạnh có cái sàng, bên

trong bày mấy bộ đồ lót làm rất khác biệt. Trong một cái đĩa khác đặt cây
trâm, lược, còn có chút lá trà, trứng gà, long nhãn, hạt dẻ đủ loại loạn thất
bát tao một đống gì đó, Đỗ Quyên nhìn không hiểu ra sao.

Nàng bị Vương nãi nãi cởi bỏ tã, cẩn thận nâng bỏ vào trong bồn, lập tức

cảm thấy thoải mái cực kỳ, cảm giác như buông tay đi du lịch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.