Đẩy cửa ra lập tức hoảng sợ, nhìn thiếu niên tựa vào đầu giường, hơi giật
mình nói không ra lời.
Diêu Kim Quý đang nghiêng mình trên giường của biểu muội, tay cầm
quyển sách đọc. Nghe động tĩnh ngẩng đầu nhìn lên. Là Hoàng Tước Nhi
bước vào, hắn vội ngồi thẳng lên, sắc mặt ửng đỏ, ngượng ngùng hô: "Tước
Nhi muội muội trở lại."
Hoàng Tước Nhi đảo mắt khắp phòng: giường La Hán có nhiều nếp
nhăn, mấy cái gối đầu và chăn lung tung chất đống; trên bàn tròn bày chén
trà, trái cây, dưới đất còn có vỏ dưa; bàn trang điểm bày rất nhiều sách, đều
lục từ ngăn tủ ra...
Không thể dễ dàng tha thứ nhất là, thiếu niên kia nằm trên giường tỷ
muội các nàng, trên người đắp chăn của Đỗ Quyên ...
Nàng chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, vừa xấu hổ, lại không biết
ứng đối thế nào, chỉ nghiêm mặt hỏi: "Ai cho ngươi vào?"
Diêu Kim Quý vội nói: "Ta nhàn rỗi, muốn tìm vài cuốn sách xem..."
Hoàng Ly bén giọng ngắt lời của hắn: "Ngươi lục tủ nhà của ta? Còn ngủ
giường của ta! Ngươi không biết xấu hổ! Ngươi cút ra!"
"Cha ——" nàng khóc hề hề kêu cha, chạy ra bên ngoài, "Ngươi xem
người này, ngủ trên giường của ta và tỷ tỷ, còn lén lục đồ của chúng ta, còn
ăn vụng đồ của chúng ta, làm phòng thất loạn bát tao. Cha —— "
Lão Thực cha đang chịu thẩm vấn, thình lình nghe lời này, liền luống
cuống, "Ai? Ai trộm đồ?" Lập tức đứng dậy, hai ba bước chạy vào phòng
khuê nữ.
Hoàng Chiêu Đệ ở phía sau vội hô lên: "Lão Thực, là cháu ngươi."