hôn, hắn sẽ mất tiểu khuê nữ này; chẳng những mất tiểu khuê nữ , ngay cả
đại khuê nữ và Đỗ Quyên cũng sẽ mất.
Hắn không chút do dự nào, kiên định lắc đầu nói: "Đã định thân, sao mà
lui được."
Nếu cha sinh khí thì đánh chết hắn đi!
Dù đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không đáp ứng từ hôn!
Hắn nhìn về phía lão cha nằm trên giường và lão nương đang ở bên cạnh
kêu khóc, trong lòng chua xót vạn phần. Hắn không rõ vì sao bọn họ nhất
định không cho mình và Lâm gia kết thân. Của cải Lâm gia, danh vọng ở
trong thôn đều là tốt.
Hoàng lão Nhị và Hoàng Chiêu Đệ đều ngây dại, không nghĩ tới cha đã
ngất đi, người huynh đệ bình thường trung thực này lại cắn chết không mở
miệng.
Bọn họ không khỏi nhìn về phía Hoàng Ly, có phải là chiều ý tiểu nha
đầu này không?
Hoàng Tước Nhi nhìn tiểu thúc và đại cô, trong lòng rét run, giận dữ chất
vấn: "Các ngươi dựa vào cái gì đều khi dễ cha ta? Sống cũng khi dễ,
chuyện làm mai cũng khi dễ."
Hoàng Chiêu Đệ vội vàng nói: "Tước Nhi, chúng ta nào có khi dễ cha
ngươi? Đây không phải là thân càng thêm thân sao. Kim Quý nhà ta một
không ngốc hai không què, còn đọc sách, còn không xứng với ngươi?"
Hoàng Tước Nhi nghiêm chỉnh nói: "Cha ta nuôi con gái, không phải là
nuôi heo, muốn làm gì thì làm cái đó? Thân càng thêm thân thì cũng phải
để hắn vui vẻ đồng ý. Bức như vậy là sao?"