"Tỉnh. Thím vào đi."
Hoàng Tước Nhi để nàng đi vào. Nàng tự đi làm việc.
Vợ Đại Đầu nhìn Phùng thị đang nằm ở trên giường, đầu băng kín, cả
kinh che miệng lại, nức nở nói: "Làm sao bị thành như vậy? Xuống tay ác
quá, còn là người sao?"
Đỗ Quyên vội mang cái ghế nhỏ đến, đặt cạnh giường cho nàng ngồi.
Phùng Thị cười khổ, nói: "Không có việc gì. Ta chỉ là..."
Phùng Minh Anh cướp lời nói: "Đừng cố chống. Đại Đầu tẩu tử không
phải là người ngoài. Lại nói bộ dáng nửa chết nửa sống của ngươi nói
không có việc gì cũng không ai tin."
Vợ Đại Đầu liên tục gật đầu, nói sắc mặt Phùng Thị kém quá.
Nói nửa chừng vội ngừng lại, sợ nàng nản lòng, đối với Đỗ Quyên nói:
"Đỗ Quyên, các ngươi cần chắm sóc tốt cho mẹ ngươi. Vết thương trên đầu
không phải là đùa đâu..."
Bỗng nhiên lại thấy bất tường, vội lại dừng lại, không khỏi xấu hổ: sao
nói đi nói lại đều là lời không may vậy chứ?
Phùng Minh Anh nghe thanh âm Lâm Đại Đầu từ bên ngoài truyền đến,
liền hỏi: "Vừa rồi các ngươi cũng đi xem?"
Vợ Đại Đầu mới nói: "Sao lại không đi? Ta và cha bọn nhỏ nghe Đỗ
Quyên kêu là vội vàng chạy tới. Đầu tiên là kêu Đông Sinh vụng trộm chen
vào nhìn, nói nương Tước Nhi không... không có việc gì, ngươi và Nhậm
huynh đệ lại ở bên trong, chúng ta mới an tâm. Đại bá hắn không cho
chúng ta nhúng tay, nói có Nhậm huynh đệ ra mặt là đủ rồi. Nếu chúng ta
xen vào, gia gia nãi nãi Đỗ Quyên càng có lợi."