ĐIỀN DUYÊN - Trang 137

Tuy kiếp trước nàng chưa kịp thành gia, không hiểu việc nhà, nhưng với

tính cách của Lý Đôn, hắn sẽ an bài lên kế hoạch. Người cha trước mắt này,
hiển nhiên là cái —— ân, như lời của Phùng Thị, tựa như cối xay, đẩy chút
nào chuyển chút ấy.

Phùng Trường Thuận không muốn để ý con rể, hướng Phùng bà mụ hỏi:

"Ngươi ôm cháu ngoại ra làm cái gì?"

Phùng bà mụ liền nói con gái không xuống sữa.

Phùng Trường Thuận liền thúc giục: "Mau đi đi! vợ Hưng Phát nấu cơm,

sớm chút trở về ăn cơm chiều, đừng chậm trễ thức đêm đốt đèn phí dầu."

Phùng bà mụ liền ôm Đỗ Quyên xoay người ra viện, hướng Lâm gia đi.

Nàng không cho Phùng Minh Anh đi theo, nói cô nương chạy khắp nơi,

kỳ cục.

Cho bú sữa xong trở về, sắc mặt Phùng bà mụ không tốt. Chỉ là sắc trời

tối, mọi người đang thu xếp ăn cơm, không chú ý nàng.

Đỗ thị rán một miếng thịt mỡ nhỏ, xào một thau lớn rau xanh, lại đem

chút rau dại vắt khô, bài trừ vị chát, tinh tế thái sợi, lại đánh ba quả trứng
gà, trộn chung, màu vàng xanh giao nhau, sắc màu mê người, gói sủi cảo
đem chưng.

Phùng Minh Anh hỗ trợ, đem thức ăn bưng lên bàn, cha con bọn họ con

rể mẹ vợ ngồi xuống ăn trước, Đỗ thị múc một chén canh gà lớn, lại đem
chưng thành một chén, đưa vào trong phòng cho Phùng Thị ăn.

An bài ổn thỏa, dặn dò nàng ăn xong đặt chén chỗ kia, lát nữa nàng vào

thu dọn, xong mới đi ra ăn cơm.

Thấy nàng tới, Phùng bà mụ vội hỏi: "Tú Anh ăn chưa?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.