Lần trước đã tặng qua một chiếc vòng vạc và khoá vàng Kỳ Lân. Sính lễ
lần này ở thôn Thanh Tuyền tương đương dày.
Bởi vì trò khôi hài này, Lâm Đại Đầu không chịu để người khen chê, nên
mới hạ vốn gốc.
Lâm Đại Mãnh cười nhạo hắn nói, sau này còn có đại lễ, phí dụng
nghênh cưới, hắn còn phải như trâu già vùng vẫy giành sự sống. Đây vẫn
mới là tiêu dùng của một đứa con, đợi cưới đủ hết bốn con dâu về, Đại Đầu
hắn không chừng sẽ gầy thành tiểu đầu.
Nhậm Tam Hòa cười nói: "Vẫn là nuôi khuê nữ tốt."
Hoàng Lão Thực liền nhe răng cười.
Lâm Đại Đầu lại vui tươi hớn hở nói mệt cũng đáng.
Chẳng những hắn cao hứng, huynh đệ Lâm gia đều rất cao hứng.
Đặc biệt Hạ Sinh tràn đầy sức lực, hỗ trợ nấu nước chẻ củi, giết gà lột da
thỏ, ôm đồm tất cả việc nặng, phát huy đầy đủ tác dung của con rể. Thu
Sinh thì cùng Lâm Xuân ngồi xổm dưới chân tường, lột da rồi phân chia
thịt dê. Tiểu Bảo bọn họi vây quanh xem.
Bởi Đỗ Quyên nói dê lớn, Lâm Xuân liền thương nghị với nàng: "Không
bằng chúng ta nướng ăn, làm náo nhiệt chút, hoàn hảo chơi vui." Đem ánh
mắt liếc Hoàng Tiểu Bảo một cái.
Đỗ Quyên giật mình, gật đầu đáp ứng nhanh nhẹn phân công nhiệm vụ.
Lúc trước nháo đến không chịu nổi. Hôm nay định thân làm càng vui vẻ
càng tốt.
Thu Sinh cười nói: "Chỉ có các ngươi nghĩ ra được."