chậm, đi sớm không được."
Đỗ Quyên gật đầu, đánh giá bốn phía.
Ngồi cao, nhìn được xa.
Ánh trăng bao phủ thôn trang, sương mù nhẹ bay, đẹp không thể tả!
Yên lặng một hồi, nàng nghiêng đầu nhìn xuỗng phía dưới sân thấy Hạ
Sinh đang lấy cái gì đó cho Hoàng Tước Nhi xem, thấp giọng nói chuyện.
Nàng mỉm cười nói: "Ca ngươi đang làm gì mà thần thần bí bí vậy?"
Lâm Xuân liếc mắt nhìn xuống, nói: "Thạch điêu. Mỗi buổi tối hắn đều
cân nhắc, điêu khắc vài ngày, khắc hình Tước Nhi tỷ tỷ. Lúc này lấy ra
chắc đã điêu khắc xong."
Đỗ Quyên nhịn không được bắt đầu cười khẽ, nói: "Hắn còn công tư rõ
ràng nữa, không chiếm dụng thời gian sinh hoạt chung. Là sợ cha ngươi
nhìn thấy bị mắng?"
Lâm Xuân nhỏ giọng nói: "Đều không phải, là sợ người nhìn thấy."
Đỗ Quyên liền che miệng cười trộm.
Tuy hai người hạ giọng nói chuyện nhưng vẫn bị Lâm Đại Đầu ở sương
đối diện phát hiện.
Hán tử nhìn thiếu nữ đang ngồi trên nóc nhà, khóe miệng liên tục mím
lại, kiệt lực bỏ qua.
Bời là Đỗ Quyên nên hắn bỏ qua. Nếu là một người khác, hắn sẽ lập tức
giơ chân chửi mắng.
Đây chính là nóc nhà a!