Ánh mắt, vẻ mặt của bé gái thực kiên định.
Lâm Xuân trầm thấp cười một tiếng, ngắn gọn đáp: "Tốt!"
Đỗ Quyên nghe xong ngạc nhiên.Nàng vẫn biết tiểu muội có lòng dạ
cao, cũng không cảm thấy không tốt, trước mắt nhưng có chút lo lắng, tựa
hồ nàng càng lớn lên, tính tình càng mạnh mẽ.
Nàng nghiêm túc đối với Hoàng Ly nói: "Hoàng Ly, nhị tỷ vừa rồi là nói
đùa. Kỳ thật, chỉ cần trong nhà hòa thuận, ở nhà nào đều không trọng yếu.
Như nhà chúng ta bây giờ, chẳng lẽ không tốt?"
Hoàng Ly nói: "Ta cũng chưa nói không tốt. Ta chỉ muốn xây nhà đẹp
một chút cũng không đúng sao. Nhà chúng ta đều là khuê nữ, khuê nữ nên
ở lầu các. Ta muốn một căn nhà lầu nhỏ có gì không đúng chứ?"
Đỗ Quyên: "..."
Cửu Nhi nói: "Đúng! Hoàng Ly có chí khí! Đến lúc đó chúng ta đều đi
hỗ trợ."
Trong núi xây nhà cũng không rẻ. Không nói gì khác, cây lớn trong núi
sâu, tự nó không có chân chạy đến nhà, dĩ nhiên phải cần lao động chặt cây
sau đó khiêng về.
Bốn cha con Lâm gia như con kiến chuyển nhà vậy. Hết một thời gian
dài tìm kiếm và làm việc, bọn họ mới tích lũy được không ít vật liệu và gỗ,
tích trữ cho phòng ở hôm nay. Hoàng gia chỉ có một người đàn ông là
Hoàng Lão Thực, sao có thể so?
Hoàng Ly cũng không nói suông, nàng đã sớm nghĩ xong: ra bạc thỉnh
người làm!
Bằng không nàng dụng tâm luyện công làm cái gì?