Hòe Hoa cười nói: "Nhị Nha đang thái rau. Các ngươi đều vội, ta không
thể làm việc nặng, chậm rãi đưa đồ đi thì vẫn có thể. Lại không phải xa
mười dặm tám dặm, ở cách vách thôi."
Hoàng Tước Nhi không nói thêm, bởi vì phải cơm tối. Mọi người đều
đang bận rộn.
Quế Hương kinh ngạc nhìn Hòe Hoa, luôn cảm thấy cử chỉ của nàng có
chút kỳ quái, lại không tiện hỏi, mà cũng không biết hỏi cái gì.
Hòe Hoa liền ôm một bó lớn khăn mặt, từng bước nhỏ từ từ đi về hướng
cách vách.
Vào sân Lâm gia đã thấy một đám phụ nữ tụ ở cửa Đông sương nói
chuyện.
Nguyên lai, phụ nữ càng thích tham gia náo nhiệt hơn cả đám con gái.
Đa số lúc xây nhà, không cần nhiều người tới hỗ trợ nấu cơm, cho nên
không thể đều đến. Lại nói, trong nhà các nàng cũng bận rộn. Bình thường
làm xong việc nhà, buổi chiều mới đến, hoặc là sớm chút kết thúc công
việc ngoài ruộng, xong mới tới Lâm gia nhàn thoại một hồi.
Nương Hòe Hoa là từ ngoài ruộng trở về.
Nàng nghe vợ Đại Mãnh khen đám con gái cách vách, nói bọn tiểu bối
này ghê gớm, mỗi người đều biết nấu cơm, bao trọn mọi việc làm cho các
nàng không có chuyện làm nên mới có công phu ngồi không nói nhảm.
Bởi vì trong đám thiếu nữ cách vách, khuê nữ của nàng Hòe Hoa nổi
danh nhất có thể làm, phẩm chất văn nhã. Hơn nữa diện mạo cũng xinh đẹp
như Đỗ Quyên, là chính nàng tự cho là thế, nên rất đắc ý. Bây giờ nàng hùa
theo đám đông nói giỡn.