Lại thấy các thiếu niên ngồi tụm một chỗ ăn điểm tâm uống trà, duy chỉ
có Lâm Xuân cầm giấy bút đi chung quanh xem xét, một hồi cùng người
cách bức tường nói thầm vài câu, một lát lại nói với thợ mộc cần chú ý cái
gì, tựa như một đại quản sự. Tròng mắt nàng chuyển động, liền có chủ ý.
Nàng nói với vợ Đại Đầu: "Xuân Nhi nhà ngươi thật có tiền đồ, tâm địa
cũng tốt. Hòe Hoa nhà ta sảy chân ngã, may mà hắn tới cõng trở về. Ta
luôn nói ngày nào đó tới cửa cảm tạ, các ngươi lại vội nên không có tới.
Không phải vừa lúc sao, vừa nghe nói xây nhà, ta liền cho Hòe Hoa tới, tốt
xấu gì cũng có thể giúp một tay, giúp rửa rau cũng tốt."
Vợ Đại Đầu cả kinh, vội cười khan nói: "Sao ta không nghe hắn nói gì
hết vậy? Thật ra điều này cũng không là chuyện lớn gì. Đều ở cùng một
thôn, gặp nhau giúp một cái cũng nên. Xuân Nhi luôn đi đón Đỗ Quyên kìa,
bọn họ thân như huynh muội vậy."
Nàng cũng học xấu từ chồng mình, lúc nói chuyện thích nói gộp Đỗ
Quyên chung với con trai mình, lại sợ làm hỏng thanh danh Đỗ Quyên, bởi
vậy luôn nói Đỗ Quyên là khuê nữ của mình, cùng con trai thân như huynh
muội. Lúc này rất sợ nương Hòe Hoa xuyên tạc, vội vàng kéo Đỗ Quyên ra
ngoàin cuộc.
Những phụ nữ khác nhất thời mở to hai mắt. Đây là lần thứ nhất các
nàng nghe những lời này.
Sắc mặt Phùng Thị cũng có chút không được tốt.
Nguyên lai ngày đó Lâm Xuân chỉ cõng Hòe Hoa xuống núi. Lúc ấy ở
đó đều là những thiếu nữ thiên chân hồn nhiên, không ai nghĩ nhiều, bởi
vậy không truyền ra.
Nhưng cuối cùng có nhiều người biết. Có người lúc lơ đãng nói ra,
nương Hòe Hoa nghe xong tinh thần phấn chấn không thôi. Không phải có