Lúc này nàng lớn tiếng nói: "Nương, ngươi nói cái gì đó? Ngày đó là Đỗ
Quyên cõng ta xuống núi. Sau đó Xuân Sinh bọn họ tới, mới làm cáng
khiêng ta trở về."
Vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn nương mình.
Lâm Xuân quả thật cõng nàng một đoạn đường, nàng cũng rất muốn gả
cho hắn, nhưng không muốn lợi dụng chuyện này để đạt mục đích. Bằng
không cho dù ép buộc thành công, nàng nhất định sẽ bị Lâm Xuân xem
thường. Đây không phải là điều nàng mong muốn.
Đỗ Quyên nói, bất cứ việc gì cần tận lực mà làm, nữ tử càng nên tự mình
cố gắng tự lập, cho nên nàng nhất định sẽ vì mình mưu cầu một nhân duyên
mỹ mãn như ý. Nàng tin tưởng năng lực của mình.
Nàng không nói cho nương biết, sợ nàng mượn cớ sinh sự.
Trước mặt người ta phủ nhận, thậm chí cố ý che dấu việc này, nói là Đỗ
Quyên cõng nàng xuống núi, lập tức chiếm được hảo cảm của Cửu Nhi,
cảm thấy phẩm tính nàng cao thượng. Ngay cả Lâm Xuân cũng hơi xúc
động, sâu sắc liếc nhìn nàng một cái.
Nương Hòe Hoa thấy khuê nữ nổi giận, không dám nói nữa, vội ngượng
ngùng nói: "Là Đỗ Quyên cõng? Là nương nghe lầm."
Nàng cũng là người thông minh, tiện thể xuống đài.
Nghe lầm đương nhiên là không thể nào, bởi vì Lâm Xuân quả thật cõng
Hòe Hoa. Vừa rồi nàng nói ra, hiện tại khuê nữ đến phủi sạch, người ta chỉ
biết khen khuê nữ tốt, nàng mừng rỡ thành toàn.
Quả nhiên, vợ Đại Mãnh nhìn Hòe Hoa khẽ gật đầu. Vợ Đại Đầu cũng
thực tán thưởng.