Lập tức, vợ Đại Mãnh không để ý tới Hoàng Ly và Nhậm Viễn Minh,
cùng đám người vợ Đại Đầu đi hỗ trợ nấu cơm chiều.
Vì vợ Đại Mãnh ở trong phòng bếp, Thanh Hà không dám vào, chỉ ở nồi
và bếp bên ngoài làm, cần gì đó đều kêu người vào lấy. Cũng có lúc mọi
người đều vội, nàng không thể không đi vào, nên lặng lẽ đi sát vào tường,
cầm gì đó rồi chạy.
Vợ Đại Mãnh thấy mắng: "Chạy cái gì? Ta không phải là lão hổ. Lúc này
mới biết dùng mắt nhìn người, lúc trước làm cái gì? Không có mắt, ngốc
chết!"
Thanh Hà một tiếng không dám nói, chỉ đối với Quế Hương le lưỡi.
Hòe Hoa cũng ở trong phòng bếp, nghe xong lời này, đỏ mắt nói: "Lâm
cữu mẫu, việc này không trách Thanh Hà, là ta, đều là ta không tốt. Vốn Đỗ
Quyên đã khuyên giải xong rồi, trong lòng ta khó chịu, một hơi không ra
được, chỉ muốn xả giận nên không nghĩ nhiều đã đem việc này nói cho 2
mợ. Ta tưởng mợ nghe xong khẳng định sẽ mắng Tiểu Phương tỷ tỷ, ta
được trút giận. Nào ngờ... Đều là ta không tốt!"
Vợ Đại Mãnh nghe xong thật bất ngờ, không nghĩ tới nàng có thể thẳng
thắn nhận sai.
Lại nghĩ, thiếu nữ trẻ tuổi nào hiểu biết nhiều. Hòe Hoa, như lời nàng
nói, trong lòng không phục, không nghĩ chu toàn đã liều mạng đem sự tình
nói ra.
Vì thế, nàng cười nói: "Ngươi cũng đừng khổ sở, sau này cần rút kinh
nghiệm. Con gái trẻ tuổi ở chung tranh miệng, cãi nhau cũng không phải có
gì đáng ngại, chỉ là đừng mang thù rồi nói những lời tổn thương người."
Vợ Đại Đầu cũng sôi nổi cười hoà giải.