Mọi người nhẹ nhàng thở ra, không có xảy ra việc gì là tốt rồi.
Trong lòng mọi người đều trầm xuống: việc này tuyệt không là việc tốt!
Cửu Nhi khí nộ không thôi, như lão ưng bắt gà con, xách Bát Cân lên.
Nhưng Bát Cân đã điên cuồng, vẫn chế trụ Tiểu Liên không chịu buông
tay.
Hạ Sinh liền đi lên cho hắn một quyền, mắng: "Súc sinh!"
Cùng mọi người ba chân bốn cẳng ra sức giải cứu tiểu biểu muội.
Tiểu Liên được giải thoát xong, lại bị mấy thiếu niên nhìn, xấu hổ và
giận dữ muốn chết, sợ hãi cả người run rẩy. Hạ Sinh ôm nàng an ủi, muốn
mang nàng đi.
Tiểu Liên căn bản mất đi năng lực hành động, không động đậy, bị nhị
biểu ca kéo, nói đúng hơn là lôi đi. Thiếu nữ mười mấy tuổi, bị chuyện như
vậy, tương đương như gặp tai ương ngập đầu, trong lòng nàng bị sợ hãi bao
phủ, mụ đầu không biết làm gì cả.
Ra tới gần tiền viện, nỗi sợ hãi làm cho nàng không thở nổi.
Nàng nói năng lộn xộn run run nói: "Không trách ta! Không trách...
Ta..."
Hạ Sinh vội an ủi: "Là không trách ngươi. Đều do Bát Cân vô liêm sỉ."
Tiểu Liên không nghe lời hắn nói, lẩm bẩm, bỗng nhiên trong lòng vừa
động, nhớ tới sự điên cuồng của Bát Cân, nhớ tới lúc hắn khi dễ mình
không ngừng kêu "Đỗ Quyên", tất cả nỗi sợ hãi của nàng dũng mãnh lao
tới.