Nhớ tới lời Lâm Xuân lúc nãy, ngơ ngác hỏi: "Ngươi sớm nói cho Lâm
Xuân?"
Trong lòng hắn rất khổ sở, Đỗ Quyên đối đãi với hắn khác Xuân Nhi.
Đỗ Quyên gật đầu nói: "Rất sớm đã nói cho hắn biết. Bởi vì Đại Đầu bá
bá cùng cha mẹ ta từ nhỏ đã định thân miệng cho chúng ta, ngươi nghĩ đi,
ta có thể lừa hắn, chậm trễ hắn một đời sao? Đương nhiên phải nói cho hắn
biết. Mấy năm nay, toàn dựa vào Lâm Xuân ngăn trở, bằng không Đại Đầu
bá bá sớm đưa hạ sính lễ, ta muốn quỵt nợ cũng không được."
Thì ra là như vậy!
Cửu Nhi thở dài ra một hơi, trong lòng dễ chịu chút, nhưng vẫn là trống
không. Vừa rồi còn tràn đầy như có rất nhiều chờ đợi, làm tim hắn nhảy
nhót.
Đỗ Quyên vừa quan sát hắn, vừa giải thích: "Ta cho rằng, ta và Lâm
Xuân có hôn ước miệng như vậy, người khác sẽ không còn ý nghĩ kết thân,
không nghĩ tới ngươi sẽ đến. Cửu Nhi, nhân duyên trời định, ngươi xuất sắc
như vậy, vợ của ngươi có lẽ đã sớm đang đợi ngươi đó."
Nàng thật không nghĩ tới Cửu Nhi sẽ yêu nàng. Bởi vì Lâm Xuân đối với
nàng rất tốt, hai người lại có hôn ước miệng nửa thật nửa giả, Lâm Đại Đầu
luôn treo "nàng là con dâu" trên cửa miệng, Cửu Nhi có thể không biết?
Biết còn có ý nghĩ này, cũng không biết sai chỗ nào.
Cửu Nhi mau chóng rời đi. Lúc đi, sắc mặt vẫn bình thường.
Nhưng Đỗ Quyên vẫn không yên lòng, nháy mắt Lâm Xuân.
Lâm Xuân liền bỏ lại cái cuốc, vỗ vỗ tay đi theo ra ngoài.