Đỗ Quyên đang đợi cơ hội, vợ Đại Đầu vừa đến cửa, nàng lập tức thúy
thanh kêu lên: "Đại Đầu thím!"
Trong phòng nhất thời an tĩnh lại, đều nhìn về nàng, muốn nghe nàng cáo
trạng thế nào.
Vợ Đại Đầu vội vàng đưa một khuôn mặt tươi cười lên, nói: "Đỗ
Quyên..."
Chột dạ và chua xót, nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
Hơn hết là lửa giận tràn dâng, lại không biết phát ra trước mặt người như
thế nào.
Đỗ Quyên không cáo trạng, mà là cúi đầu ý bảo nàng xem dưới gầm
bàn."Thím, thực nhiều chó, chui tới chui lui, loạn cắn người."
Phàm mở tiệc rượu, người nháo chó cũng nháo; người ăn trên bàn, chó
ăn dưới gầm bàn. Lúc này còn chưa bắt đầu ăn nhưng chó đã chờ sẵn dưới
gầm bàn. Nếu mấy con chó đều chui xuống một cái bàn, tránh không được
ngươi cắn ta một cái, ta cắn ngươi một ngụm, "Uông uông" loạn sủa.
Vợ Đại Đầu nghe xong cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ mượn cơ hội đổi
chủ đề, sẽ cùng đại tẩu, nhị tẩu tính sổ sau, vì thế vội tươi cười nói: "Đuổi
đi, đều đuổi đi! Chó cũng quá cản người, còn chưa bắt đầu ăn đã ở bên dưới
chờ."
Nói xong nhìn chung quanh tìm gậy gộc, muốn giúp Đỗ Quyên đuổi chó.
Đỗ Quyên lại cười nói: "Là phải đuổi. Chó cắn người, ta không thể cắn
trở về, lấy gậy gộc đuổi, dùng đá đập, đều được."
Vừa nói, vừa chộp lấy chiếc đũa từ trong bát đồ ăn trước mặt gắp cái
bánh trôi nhân thịt chiên, giương tay liền văng ra ngoài, trúng ngay mắt của