ta hoài nghi Đỗ Quyên. May mà không đi, bằng không giống như Bát Cân
nháo ra, biết Đỗ Quyên sẽ bị người truyền thành như thế nào nữa.
Hắn còn không biết ngũ thúc ngũ thẩm hắn lúc chạng vạng còn gây
phong ba, bằng không càng kinh hãi hơn.
Vợ Đại Mãnh nghi ngờ hỏi: "Vậy là ngươi... coi trọng người khác?"
Cửu Nhi mạnh mẽ lắc đầu, nghĩ nghĩ, ngước mắt nhìn nương nói: "Để ta
suy nghĩ trước đã."
Vợ Đại Mãnh cẩn thận đánh giá nhi tử nhưng nhìn không ra cái gì, nhân
tiện nói: "Ngươi suy nghĩ thật kỹ đi. Con gái trong thôn này, còn có khuê
nữ thân thích bên ngoài, nương đều nhìn rất nhiều. Xem đến xem đi, Quế
Hương xem như tốt nhất. Các ngươi từ nhỏ lớn lên với nhau, tính tình của
nàng ngươi cũng rõ ràng..."
Nói xong, chợt thấy e rằng nói dư thừa.
Mấy việc này còn cần nàng nói sao?
Nàng liền đi, trong lòng vẫn nghi hoặc.
Cửu Nhi chờ nàng đi xong, lại không ngủ. Dù sao hắn cũng không buồn
ngủ.
Suy nghĩ một hồi, hắn xuống giường đi tới bên bàn học cạnh cửa sổ, lật
giấy bút ra, mài mực, nhấc bút viết ba phong thư.
Tiếp đó, hắn nhanh chóng thu thập một cái hành lý đơn giản, trên lưng
đeo cung tiễn, treo đao lên hông, để một phong thư lại trên bàn, cầm 2
phong thư khác, lặng lẽ ra khỏi nhà.
Hai phong thư, một phong là cho Nhậm Tam Hòa, một phong là cho
Lâm Xuân.