ĐIỀN DUYÊN - Trang 1767

Nghĩ tới sắp phải vào quân ngũ, hắn cảm thấy trong lòng dâng lên một

tia hi vọng, một mục tiêu hướng tới, là động lực để tinh thần có nơi ký thác,
bổ khuyết nội tâm trống rỗng kia.

Thiếu niên luôn tràn ngập sức sống. Định ra mục tiêu mới xong, hắn cảm

thấy kiên định rất nhiều. Thậm chí, đối với chuyện lúc trước cũng có chờ
đợi mới, chờ đợi "Sơn trọng thủy phục nghi không đường. Hy vọng lại một
thôn."*

* Núi tiếp núi, nước liền nước không có đường đi. Hy vọng sẽ có lối

thoát.

Vài năm qua đi, ai biết sẽ là tình hình gì?

Tâm tình hắn rất tốt, nhếch miệng cười, nắm hành lý bên cạnh lên, khoác

lên vai, nhảy lên một cái, đi vào trong núi rừng.

Chuyến đi này, như cá vượt mặt biển, chim xoải cánh trên trời cao! ! !

Thôn Thanh Tuyền Lâm gia nhà cũ, Lâm Đại Mãnh đọc thư nhi tử để lại,

đôi mày nhăn thành chữ xuyên

(

川), "Là đêm qua đi hay là sáng nay đi?"

Phúc Sinh nhìn nhìn nghiên mực trên bàn nửa khô nửa ướt, nói: "Đêm

qua đi."

Ở trong thư Cửu Nhi nói, hắn không cam lòng ở trong núi qua một đời,

muốn đi đầu quân. Nếu có thể may mắn kiếm được một phần công danh trở
về, coi như là làm rạng rỡ tổ tông, không uổng công cha mẹ trưởng bối
nuôi dưỡng hắn. Chỉ là chuyến đi này, không có qua ba năm về không
được, nên việc hôn nhân không cần định trước, đỡ phải chậm trễ khuê nữ
người ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.