Lâm Xuân trễ một bước, muốn cùng Đỗ Quyên nói chuyện, nhưng Lâm
thái gia ở phía trước kêu "Xuân Nhi đến đây, ta và ngươi đi xem chỗ kia
một chút đi." Hắn đành phải đưa ánh mắt cho Đỗ Quyên, nhanh chóng đi
theo.
Đợi những người này đều đi , Đỗ Quyên sờ trán, thở ra một hơi.
Rốt cuộc vẫn đi đến bước này, thật khó ứng phó.
Ai, Lâm Đại Đầu, nàng vẫn không đấu qua hắn!
Lại nói cách vách, đám người Lâm thái gia sau khi ngồi xuống, gọi Lâm
Xuân tới hỏi: "Xuân Nhi, việc này ngươi nghĩ như thế nào ?" Không chờ
hắn trả lời, lại nói: "Đừng nói với ta là ngươi không muốn cưới Đỗ Quyên.
Nếu thật nói như vậy, ta lập tức định một mối hôn nhân khác cho ngươi."
Trước một bước ngăn chặn lời hắn muốn nói.
Lâm Xuân bị kinh hoảng há to miệng.
Vợ Đại Mãnh hôm nay rất ít nói chuyện, lúc này nói: "Xuân Nhi, ngươi
thật không có tiền đồ, vợ là phải đoạt..."
Lâm Xuân bị mọi người nhìn chằm chằm, một hồi lâu mới nói: "Làm sao
mà đoạt? Nếu vợ là của ta, ai cũng đoạt không được; nếu không phải của ta,
ta cũng không thể giở thủ đoạn như Bát Cân vậy. Ngư nương nương đã nói
như vậy, thời điểm đến chẳng phải sẽ biết."
Đám người Lâm thái gia ngây ngẩn cả người.
Hắn ha hả cười nói: "Chúng ta sống đến từng tuổi này lại không nhìn
thông suốt bằng một thằng nhóc ngươi. Kỳ thật ta cũng không có ý gì khác,
chỉ là bên Đỗ Quyên, ta thấy nàng luôn cho rằng lương xứng của nàng là
người khác. Ngươi cả ngày ở ngay trước mặt nàng mà nàng không để ý.