ĐIỀN DUYÊN - Trang 1817

Nhưng thấy Đỗ Quyên không chút tráng kiện, nàng hối hận.

Nay hối hận cũng đã chậm, đến tuổi tác này học cũng đã muộn.

Lòng tràn đầy khó chịu, nàng không còn tâm tư túi tôm. Khiêng lưới ỉu

xìu đi theo sau huynh muội Nhị Nha, đi dạo một vòng khoảnh ruộng phụ
cận, rồi về nhà.

Sau khi trở về cũng không muốn làm việc, mãi suy nghĩ xem làm sao

mới có thể như nguyện. Rồi lại có bà mối tới cửa cầu hôn nhân cùng nương
lải nhải, nàng nghe càng phiền lòng.

Vì sao người nàng thích không tới cửa cầu hôn?

Lại nói Đỗ Quyên rất nhanh chạy lên núi.

Trên đường, Hoàng Tiểu Bảo chộp cơ hội, đi chậm lại một bước, hỏi Đỗ

Quyên: "Đỗ Quyên, sao ngươi không muốn mang Hòe Hoa?"

Đỗ Quyên hỏi ngược lại: "Vì sao ta phải mang nàng?"

Hoàng Tiểu Bảo sửng sốt, một hồi lâu mới nói: "Ta chỉ cảm thấy, các

ngươi bình thường rất tốt, cho nên cảm thấy..."

Đỗ Quyên nói: "Tiểu Bảo ca ca, chúng ta là huynh muội, là người một

nhà, đi chung, cho dù có chuyện gì, người ta cũng không nhàn thoại. Hòe
Hoa thì khác. Đùi nàng té qua một lần, mang theo nàng không an toàn. Còn
nữa, nếu lỡ xảy ra chuyện gì, là ngươi cõng nàng hay là ta cõng nàng? Mặc
kệ ai cõng nàng, đều là phiền toái. Còn có, chuyện của Bát Cân lần trước,
ngươi còn không cẩn thận chút? Nhà nàng không có huynh đệ đi theo, sao
chúng ta chỉ mang một mình nàng? Lỡ xảy ra chuyện, ngươi suy nghĩ một
chút đi, nương của nàng không chừng còn lợi hại hơn nhị mợ của Lâm
Xuân nữa."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.