ĐIỀN DUYÊN - Trang 1899

Hoàng Lão Thực và Phùng Thị đối với hắn, không giống cha mẹ đối với

con cái, lại giống như đối mặt với tổ tông vậy, bởi vì tự ti, e sợ bị nhi tử
ghét bỏ nên nói chuyện thận trọng, hành động e dè, thường thường vụng
trộm xem sắc mặt hắn, làm cho hắn không được tự nhiên. Ít nhiều Đỗ
Quyên và Hoàng Ly ở giữa cứu vãn, không khí mới hòa hợp chút.

Hàn huyên một hồi, Phùng thị, Đỗ Quyên và Hoàng Ly đi phòng bếp thu

xếp cơm trưa, Hoàng Nguyên mời các bạn học ngồi, đám người Nhậm Tam
Hòa, Phùng Trường Thuận ngồi tiếp đón.

Nhưng chưa nói được hai câu, đám người Phùng Trường Thuận đã thấy

câu nệ, nên lấy cớ đi ra ngoài, tới phòng khác nói chuyện, chỉ còn lại
Hoàng Nguyên tiếp bọn họ.

Lâm Xuân kêu Lâm Đại Mãnh đến cuối hành lang, thuật lại lời của Triệu

Ngự sử nói.

Lâm Đại Mãnh mừng rỡ, lập tức nói: "Đương nhiên đi! Vì sao không đi!

Xuân Nhi, dù ngươi không khảo công danh, tới thư viện cùng người ta học
hai năm cũng có lợi. Bình thường đâu gặp được chuyện tốt như vậy, nơi đó
không phải chúng ta muốn là có thể vào. Cũng là ngươi có vận khí tốt,
được đại nhân coi trọng. Ngươi chỉ quản đi, cha ngươi để ta trở về nói. Thái
gia gia ngươi nghe xong khẳng định sẽ cao hứng."

Lâm Xuân liền gật đầu nói: "Vậy lát nữa ta tới dịch quán tìm Triệu đại

nhân."

Chợt nhớ tới cái gì, lại hỏi hắn có thể tìm được vật liệu gỗ không.

Thì ra lần trước từ nha môn trở về, Đỗ Quyên muốn hắn làm vài thứ đặt

tại Nguyên Mộng Trai của Hoàng Nguyên bán. Hắn vì quá bận rộn không
thể phân thân, nên nói với Lâm Đại Mãnh, thỉnh hắn hỗ trợ tìm nơi bán vật
liệu gỗ, mua ít gỗ tốt về dùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.