Rồi nhìn đĩa trên tay nàng, lại là hạt dẻ, măng khô ngũ vị hương. Thật ra
là Hoàng Ly dễ bị đói, nên mang theo một túi to đồ ăn vặt, đỡ phải tiêu tiền
mua bên ngoài, lúc này bị Đỗ Quyên lấy ra chiêu đãi khách.
Đỗ Quyên gật gật đầu, nói: "Đi vào thôi."
Rồi xoay người muốn đi.
Lâm Xuân đưa tay tiếp nhận một cái cái đĩa, trôi chảy nói: "Ta ở đó cũng
không chen miệng được."
Đỗ Quyên dừng bước quay đầu, yên lặng nhìn hắn một hồi, nghiêm mặt
nói: "Vây cũng phải đi! Không thể vì lý do này mà không dám đối mặt với
bạn hắn."
Lâm Xuân nhìn nàng có chút ngạc nhiên.
Đỗ Quyên trịnh trọng nói: "Lâm Xuân, ngươi phải thản nhiên đối mặt
những người này, tựa như tại thôn Thanh Tuyền đối mặt với bất cứ ai. Tuy
bọn họ có gia thế tốt hơn ngươi, gặp nhiều chuyện tốt hơn ngươi, nhưng
hôm nay ngươi cũng thấy qua, ngươi cũng không kém bọn họ nên không
cần tự ti. Lòng ngươi không có chuyện muốn nhờ vả, đối mặt với bọn hắn
không cần khúm núm, nịnh nọt. Ngươi có ưu thế của mình, không cần so bì
với bọn hắn, cũng không cần cùng bọn họ tranh đua. Ngươi chỉ cần nhìn
nhiều nghe nhiều để học hỏi. Kiến thức của ngươi ở thôn Thanh Tuyền
chưa qua thực hành, mở rộng nhân sinh của ngươi, đây mới là mục đích!"
Lâm Xuân dùng sức gật đầu nói: "Biết."
Tuy hắn không tự ti, nghe xong lời Đỗ Quyên nói, vẫn không do dự chút
nào gật đầu, bởi vì đây đúng là ý nghĩ trong lòng hắn.
Lập tức, hai người cùng đi vào.