ĐIỀN DUYÊN - Trang 1962

"Cái này tốt nha, ta đối với hoa này rất quen thuộc. Đổi cái khác, điêu

khắc không ra mùi vị này."

"Ngươi có thể khắc hoa hồng nha!"

"Ta không thích hoa hồng!"

"Vậy phong lan thì sao? Lần trước chúng ta ở bên bờ đầm trong sơn cốc

nhìn thấy phong lan. Thật có thể nói là "Không cốc u lan", so với hoa này
quý hơn, kỳ dị hơn, xứng với xưng hô "hoa hiếm". Hoàng Đỗ Quyên quá
phổ thông."

"Ta muốn thể hiện nhuệ khí thiếu niên, phong lan quá mềm mại."

Đỗ Quyên im lặng.

Hoàng Nguyên hít sâu một hơi, quay đầu nói: "Lâm Xuân nói rất đúng.

"Hoa hiếm mới nở, trong thiên hạ không sợ bị mai môt", hoa lan khó có thể
so sánh. Trong trời đất, vạn vật sinh trưởng có dáng vẻ riêng. Mẫu đơn
quốc sắc quá mức lộng lẫy, u lan quá mức mềm mại, hoa hồng quá quyến
rũ, hoa mai quá thanh khiết, đào hoa quá rực rỡ, hoa cúc quá..."

"Ngừng!" Đỗ Quyên cuống quít làm thủ thế yêu cầu tàm ngưng trận

bóng, mặc kệ hai người có hiểu được hay không, "Đừng nói với ta hoa cúc
cũng không tốt! Hoa trong thiên hạ đều có vẻ đẹp riêng, nụ hoa chờ nở
không phải là tràn đầy sức sống sao? Ngươi không khắc thì không khắc,
đừng kéo một đống lý do. Trong mắt của ta đều là cố ý gán ghép."

Sao nàng không biết tâm tư Lâm Xuân, chỉ không nghĩ ra sao hắn nghĩ

đến Hoàng Đỗ Quyên. Nàng chưa từng nói qua với hắn về hoa này.

Đứa nhỏ này, nàng nên đem hắn làm sao bây giờ đây?

Đỗ Quyên nhìn Lâm Xuân bắt đầu phát sầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.