ĐIỀN DUYÊN - Trang 1967

Hoàng Lão Thực thế này mới nhớ tới "thân có trọng trách", hơn nữa vốn

đầy lửa giận —— 5 năm trước, 5 năm sau, đồng loạt tụ tập, người thành
thật cũng nổi đóa, đẩy vợ ra, xông đến Diêu Kim Quý.

Diêu Kim Quý thấy đại cậu và mợ đi ra, mừng rỡ, cuống quít muốn đi

tới.

Nhưng Phùng Thị bỗng nhiên té xỉu, hắn hoảng sợ, nhanh chóng quỳ

xuống bò về phía cửa, vừa thê thảm kêu: "Cậu, mợ, ngoại sanh xin lỗi..."

Lời còn chưa nói hết đã bị Hoàng Lão Thực ngăn lại.

Hoàng Lão Thực "bùm" một tiếng quỳ trước mặt hắn, mặt đối mặt, chặn

đường hắn. Hán tử nông dân ôm chặt ngoại sanh, lên tiếng khóc cầu nói:
"Kim Quý, Diêu đại nhân, cậu van ngươi! Cầu ngươi buông tha Hoàng gia
đi! Cầu ngươi buông tha muội muội của ngươi! Cậu dập đầu cho ngươi!
Dập đầu cho ngươi!..."

Hắn vừa kêu khóc, vừa muốn dập đầu.

Tay hắn ôm chặt Diêu Kim Quý, đầu liên tục đập xuống, nện vào ngực

Diêu Kim Quý, khóc nước mắt nước mũi dính vào người hắn, hai tay ôm
chặt thân thể hắn, nắm tay còn đấm mạnh sau lưng hắn.

Diêu Kim Quý không ổn bắt đầu giãy dụa, nhưng không thể đứng lên.

Phùng Thị thấy Hoàng Chiêu Đệ muốn đi qua kéo bọn họ ra, cố gắng

trấn định nỗi lòng trước, sau đó giống như điên nhào lên, đụng đầu vào
ngực chị chồng, cũng khóc thét lên nói: "Tỷ tỷ nha! Tổ tông a! Ta van cầu
ngươi... Buông tha đệ đệ ngươi đi, buông tha cháu gái ngươi, đó là người
nhà mẹ đẻ của ngươi nha! Ngươi là khuê nữ Hoàng gia, không thể hại
người nhà mẹ đẻ như vậy! Công công là cha ngươi, sao ngươi có thể lừa
hắn chứ? Tổ tông tỷ tỷ, ngươi tha cho chúng ta, ta dập đầu cho ngươi! Ta
thắp hương cho ngươi! Ta lập bài vị cho ngươi..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.