ĐIỀN DUYÊN - Trang 2017

Nàng nhìn hắn, chưa bao giờ tuyệt vọng như lúc này. Ngày đó nhảy

sông, cũng chỉ làm mang một mối hận tình, cảm thấy hắn vô tình bỏ rơi
mình, ai ngờ lại là như vậy.

Hoàng Nguyên đứng lên, hai tay chống trên bàn đá nhìn xuống nàng, nhẹ

giọng nói: "Đừng đi tìm ta. Đời này kiếp này, vĩnh viễn chúng ta không có
khả năng ở chung! Tốt xấu gì cũng từng là huynh muội, sắp chia tay ta có
lời muốn tặng ngươi."

Trần Thanh Đại cố gắng nuốt lệ nhìn hắn, sợ không chuyên tâm, hắn sẽ

bỏ đi.

"Hôm đó tại Nguyên Mộng Trai, ta vô tình tổn thương ngươi. Nương ta

sinh ta ở trên núi, lại làm mất, nóng ruột nóng gan mười mấy năm, phận
làm con, dĩ nhiên tận lực phụng dưỡng. Ngươi từ nhỏ cẩm y ngọc thực,
không biết dân chúng sinh hoạt gian nan, mẹ ngươi lại nuông chiều ngươi,
tuy ta dạy ngươi thi thư tranh chữ, lại không để mắt đến chuyện chỉ bảo đức
hạnh, nên ngày đó ngươi làm ra chuyện tổn hại nhân luân, bị người nhạo
báng." Hắn hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn chằm chằm thiếu nữ, "Hôm
nay, ta liền nói cho ngươi biết: một người, vô luận hắn có bao nhiêu tài hoa,
nếu phẩm hạnh thấp kém, bất hiếu bất nghĩa, cuối cùng cũng là hạ lưu, bị
người khinh bỉ. Ngươi trăm ngàn lần phải nhớ kỹ !"

Trần Thanh Đại vô lực gật đầu, nước mắt rốt cuộc lăn dài xuống má.

Hoàng Nguyên cảm thấy mềm nhũn, thả mềm thanh âm nói: "Ngươi

cũng không nhỏ, không thể làm việc tùy hứng giống như trước nữa. Cũng
không cần học mẹ ngươi, động một cái thích tính kế người khác. Người
thông minh trong thiên hạ còn rất nhiều. Tính kế nhiều sẽ có một ngày nhận
lại ác quả. Cạn lời như thế, ngươi tự giải quyết cho tốt đi!"

Nói xong, không quay đầu lại, bước đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.