ĐIỀN DUYÊN - Trang 2202

Hoàng lão cha thấy nàng nghe lời như thế, giáo huấn càng thêm hăng

say, ngụ ý, Đỗ Quyên không bằng một sợi tóc của Tảm Lao Yên.

Bắt đầu Tảm Lao Yên nghe xong rất cao hứng, sau một hồi cảm thấy bất

an.

Nàng vội vàng cười hoà giải, tán dương Đỗ Quyên rất nhiều ưu điểm.

Đỗ Quyên lại tựa như không thèm để ý, hơi hơi làm nũng nói: "Gia gia!

Người khác có thể nói chúng ta như vậy, gia gia cũng không thể nói như
vậy."

Hoàng lão cha trợn mắt nói: "Sao ta không thể nói?"

Đỗ Quyên đi đến bên người hắn ngồi xuống, vừa giúp hắn quạt, vừa oán

giận nói: "Gia gia, ta là cháu gái của ngươi! Ta và Tảm cô nương xuất thân
bất đồng, không cách nào so sánh được. Muốn so, đừng nói so ra kém Tảm
cô nương, so với nha hoàn của Tảm cô nương ta cũng so không lại. Nhưng
ta ở trong thôn coi như là giỏi giang. Gia gia ăn, mặc, dùng, có thứ nào mà
ta không tận tâm? Tảm cô nương llại khác. Nếu nàng tới nhà chúng ta, ngay
cả cái chày gỗ cũng cầm không nổi, chẳng lẽ gia gia có thể mắng nàng vô
dung à? Cũng không thể so như vậy! Tảm cô nương không có khả năng đến
nông thôn chúng ta; ta cũng không có khả năng biến thành tiểu thư khuê
các. Đem ta so với nàng, đó là hạ thấp nàng!"

Lòng Tảm Lao Yên căng thẳng, sắc mặt đột biến.

Nàng lại thất thần nhìn Đỗ Quyên, thất lạc và nghi hoặc.

Hoàng Nguyên lúc này xen vào nói: "Gia gia, không thể so như vậy. Trên

đời có rất nhiều người tài đức, nhưng gia gia sẽ không bởi vì cha ta kém
bọn họ mà không thích cha ta; đối với kẻ làm cháu trai này cũng giống vậy.
Đối với gia gia mà nói, chỉ cần con cháu hiếu thuận thì tốt rồi, cái khác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.