Hắn liền đi ra tìm Đỗ Quyên, hỏi nàng hôm nay chơi vui hay không.
Đỗ Quyên vừa tắm rửa xong mới chịu ngủ. Nghe hắn gọi, nàng khoác
tóc ướt đi ra.
Nàng mặc quần áo vải hoa bình thường, bộ dáng mát mẻ sảng khoái.
Lâm Xuân thấy hai má nàng đỏ ửng, hai mắt đầy sương mù, thất kinh
hỏi: "Ngươi uống rượu?"
Đỗ Quyên bật cười, nhìn hắn an ủi: "Ai, hôm nay mọi người đều uống.
Ngươi đừng hâm mộ a! Hoàng Nguyên thế chấp một khối ngọc bội. Lâm
Giang Lâu còn nợ chúng ta một bữa cơm nữa, đợi ngươi rãnh rỗi, mang
ngươi đi ăn chung."
Mắt nàng lờ đờ hơi say, ngây thơ biếng nhác, Lâm Xuân nhìn không nói
ra lời.
Đỗ Quyên lại cười hỏi: "Cá ăn ngon hay không?"
Lâm Xuân gật đầu nói: "Ăn ngon. Học từ Lâm Giang Lâu?"
Đỗ Quyên cũng gật đầu, cười nói: "Vốn muốn mang chút về cho ngươi
ăn, sợ lạnh mất đi hương vị. Ta tưởng cái gì khó, ta kêu nương mua cá, ta tự
mình làm, so với bọn họ tuyệt không kém..."
Vừa nói, vừa ợ rượu.
Nàng vội vàng dùng tay che miệng, cười đùa nói: "Không được ... Lâm
Xuân, mí mắt ta không mở lên nổi! Đầu óc cũng mơ mơ màng màng ... Ta
muốn đi ngủ. Ngươi cố dụng công a..."
Tim Lâm Xuân đập nhanh hơn, yết hầu phát khô, vội vàng dặn dò nàng
nói: "Mau đi ngủ đi! Đem tóc lau khô."