một thứ cho hắn thử, hoặc là mở lồng hấp, dùng chiếc đũa chọt vào bánh
hấp, cảm thấy tốt lắm, liền gắp bánh vào trong bát cho hắn ăn trước.
Mười mấy tuổi thiếu nữ, đối với đệ đệ ôn nhu lại trìu mến.
Lúc hắn ăn gì đó, nàng ở bên nhìn, có khi đưa tay giúp hắn chỉnh lý vạt
áo không cần sửa sang lại, mặc dù hắn cao hơn nàng nửa cái đầu.
So sánh với Đỗ Quyên và Hoàng Ly, nàng văn tĩnh hơn rất nhiều, luôn
mím môi mỉm cười.
Cảm giác được sủng nịch trìu mến này làm cho Hoàng Nguyên cảm thấy
mới lạ mà ngọt ngào, mà không thấy chút cứng ngắt lạ lẫm nào. Đại tỷ làm
cái gì, hắn liền làm cái đó. Nói cười với đại tỷ một hồi, nội tâm tràn đầy ấm
áp, đem "quân tử xa nhà bếp" ném ra sau đầu.
Bỗng nhiên Hoàng Tước Nhi tỉnh ngộ lại, hối hắn đi ra ngoài, "Trong
phòng bếp tro bụi nhiều, ngươi đi ra bên ngoài đi dạo đi. Đợi cha và nương
trở lại, chúng ta sẽ ăn cơm."
Hoàng Nguyên lại hỏi: "Cha và nương ra ruộng sớm như vậy, rất bận
sao?"
Hoàng Tước Nhi giải thích: "Cũng không phải. Trời nóng, chúng ta thừa
dịp buổi sáng mát mẻ làm việc. Lại nói, hiện tại chính là lúc giẫy cỏ cho
đậu tương, bắp ngô. Buổi sáng xới cỏ, đợi mặt trời lên phơi cho cỏ chết khô
mới dùng được."
Hoàng Nguyên bừng tỉnh đại ngộ, thầm nghĩ sau này đối với việc đồng
áng phải để bụng chút.
Hắn bị Hoàng Tước Nhi đuổi ra khỏi phòng bếp, liếc mắt nhìn nhìn, thấy
Đỗ Quyên nhấc một bộ xiêm y màu lam lên, ngay cả Hoàng Ly cũng xách
nửa rổ, hai chị em đi về phía cửa chính.