ĐIỀN DUYÊN - Trang 2382

Hoàng Lão Thực cũng nói: "Ai, Nguyên Nhi các ngươi đi về trước đi,

chúng ta lập tức xong ngay."

Hoàng Nguyên đáp ứng, bỗng xoay mặt nhìn thấy trâu ở chân núi, vội

nói với cha, hắn dắt trâu về trước. Hoàng Lão Thực nói: "Ngươi dắt đi,
ngươi dắt đi." Con trai để ý tới những việc này, càng làm cho hắn cảm thấy
thân cận, cảm nhận được hắn đã hoàn toàn dung nhập vào nông gia.

Vì thế, ba chị em đi về hướng chân núi.

Hoàng Ly chân sáo chạy ở phía trước, Hoàng Nguyên sóng vai đi bên Đỗ

Quyên.

Hắn nhìn về phía sườn mặt của thiếu nữ bên cạnh. Vóc người nàng cao

gầy, chỉ thấp hơn mình một chút xíu, dung nhan như hoa gần trong gang
tấc, hơi thở trong veo lúc nào cũng bay tới chóp mũi hắn, mái tóc dài đen
bóng cũng theo gió bay lên, từng sợi quất vào mặt hắn.

Hắn cảm thấy lòng rộn ràng như hươu chạy. Hắn cố ổn định tâm thần,

quay đầu đi, muốn tìm đề tài để nói. Chợt nhìn thấy đám mè cha mẹ cắt,
liền hỏi: "Có gánh đám mè này về không?"

Đỗ Quyên nói: "Không gánh về, để ngoài ruộng."

Rồi giải thích thêm: "Phơi ngoài đồng, đợi khô vỏ mè sẽ tách ra. Khi đó

khiêng thùng đập đến, để cây mè khô lên, lấy chày gỗ đập, mè sẽ rớt ra như
cát."

Hoàng Nguyên "Nga" một tiếng, không hiểu hỏi: "Dễ dàng như vậy?

Nếu hạt mè bị lọt ra ruộng phải làm sao? Không bằng gánh về nhà, phơi
trong thùng đập, chẳng phải càng tiện hơn?"

Đỗ Quyên nói: "Đương nhiên là tốt, nhưng nhà mình không đủ chỗ chứa.

Đậu tương khẳng định phải gánh về, để trong sân dùng vụt đánh. Mọi thứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.