ĐIỀN DUYÊN - Trang 2384

Trên cỏ, Hoàng Ly lôi kéo con trâu, mắng: "Còn ăn? Phải về nhà rồi, còn

ăn!"

Con trâu kia cứng cổ, cúi đầu, chết không chịu đi.

Hoàng Ly liền dùng sức kéo, lại mắng: "Mau đi, muống làm gì?"

Đỗ Quyên vội vã ngăn cản, nói: "Đừng kéo, coi chừng rách mũi nó đó."

Nói xong tiến lên cầm lấy dây cương, vừa dùng tay nhẹ vuốt ve cổ trâu,

vừa dỗ dành như dỗ đứa trẻ: "Ngươi nha, chính là ham chơi. Không đi là ta
đi đó, bỏ lại ngươi một mình trên núi, quay đầu lão hổ tới, coi ngươi làm
thế nào! Đi thôi, trở về có cỏ xanh cho ngươi ăn. Ân, còn không đi?"

Nàng vừa khuyên nhủ vừa nhẹ nhàng kéo dây cương.

Con trâu vừa đi vừa vội vội vàng vàng gặm cỏ.

Hoàng Nguyên mỉm cười, nói: "Chắc là nó chưa ăn no, hay là thả nó

thêm chút nữa."

Hoàng Ly chu môi nói: "Ngươi tin nó! Mới không phải đâu!"Đỗ Quyên

cười nói: "Có phải ngươi cho rằng nó là súc sinh nên không hiểu gì hết phải
không? Phàm vật đều có linh tính, con trâu này cũng tinh lắm, nó cũng
muốn tự tại vui đùa. Buổi sáng dắt nó đi ra, nó chạy nhanh đặc biệt, chạy
càng xa càng tốt. Nhưng chỉ cần ngươi vừa dừng lại, dắt nó quay đầu về, nó
lập tức liều mạng ăn cỏ, giống như vậy, chết cũng không chịu về nhà."

Hoàng Ly chứng thực, thật là có chuyện như vậy.

Hoàng Nguyên lấy làm kỳ, cười nói: "Nó cũng ham chơi như một đứa

nhỏ sao?"

Hắn thấy dây cương có chút bẩn đen, trên người trâu cũng bẩn thỉu, đứng

cạnh thiếu nữ như hoa như ngọc quả thực không xứng đôi, nên bước lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.