ĐIỀN DUYÊN - Trang 2410

Lòng Hoàng Nguyên run lên.

Hắn nhận ra đây là bút tích của Tảm Lao Yên.

Trước khi rời phủ thành, hắn thu được một phong thư của nàng do Tảm

Hư Cực chuyển giao, nói "Lòng ta thác Minh Nguyệt, khổ nỗi Minh
Nguyệt chiếu câu cừ." Nay gửi đến bài thơ này, tuy ngoài mặt không nói gì,
nhưng hắn nhìn ra nàng không hề "Đem tâm nhờ Minh Nguyệt", mà là
"Đem tâm hóa Minh Nguyệt", mặc kệ cách bao nhiêu xa, bất luận hắn ở
chỗ nào, nàng đều lẳng lặng dõi theo hắn.

Hắn cảm thấy mình thật buồn cười, sao có ý niệm như vậy.

Nhưng chẳng biết tại sao, hắn cảm thấy nàng muốn truyền đạt ý tứ này

tới hắn.

Nàng đem bại thơ được ưa chuộng này xen lẫn trong đường ca. Một chữ

"tình" chưa hề được nhắc tới, nếu không phải tri âm, tuyệt đối không thể
thể nghiệm và cảm nhận được phần ân tình này của nàng.

Nhưng là hắn thể nghiệm và cảm nhận được!

Nhất thời, tâm Hoàng Nguyên loạn như ma.

Hắn lẳng lặng ngừng một hồi, nghe ngoài cửa sổ tiếng nói chuyện của

nương và đại tỷ mới thanh tỉnh lại. Buông mi nhìn tờ thư trên tay, quyết
đoán xếp lại theo nếp gấp cũ, bỏ lại vào phong bì, cùng với thư của Thẩm
Vọng, để vào trong ngăn kéo.

Không nên suy nghĩ lung tung, hắn thầm nghĩ.

Coi như là Hư Cực huynh viết đi. Hắn viết không sai, nhưng lại không

nghĩ rằng: mỗi lần hắn đánh đàn, không phải là một mình, bên người luôn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.