Đỗ Quyên nghe xong trợn mắt há mồm.
Nàng kinh ngạc đứng nhìn, đầu óc trống rỗng.
Hai người đều không lên tiếng, cũng không biết đứng bao lâu, Đỗ Quyên
mơ hồ cảm thấy có gì đó âm ấm ở ngón tay mới bừng tỉnh. Cúi đầu nhìn,
con chó vàng trong nhà đang nằm bên chân nàng, thân thiết liếm tay nàng.
Nàng giơ tay tránh ra, nhẹ giọng nói: "Đi! Tránh ra!"
Sau đó nói với Hoàng Nguyên: "Ta đi ra sau núi luyện tập."
Nàng không hỏi hắn muốn làm thế nào, vẫn như bình thường chào hỏi
bước đi.
Hoàng Nguyên muốn gọi nàng, lại suy sụp rút tay về.
Hắn hạ thấp người, vuốt ve con chó vàng, im lặng.
Nhâm gia hậu viện, Nhậm Tam Hòa thấy Đỗ Quyên một mình tới, hỏi:
"Hoàng Ly đâu?"
Đỗ Quyên nói: "Ai nha, quên gọi nàng."
Nhậm Tam Hòa nhìn chằm chằm nàng một hồi, bỗng nhiên hỏi: "Tại sao
Tảm cô nương tới đây?"
Đỗ Quyên không phải là người biết che giấu mình. Nàng vừa đến, Nhậm
Tam Hòa liền nhìn ra có gì không đúng.
Đỗ Quyên nghĩ nghĩ, cảm thấy việc này tiểu dượng sớm muộn gì sẽ biết,
không bằng sớm nói cho hắn biết, đỡ phải đến lúc đó hắn tức giận. Vì thế,
hai ba câu nói cho hắn biết.