Đỗ Quyên nhìn về phía Lâm Xuân trở về lần nữa, ánh mắt yên tĩnh
không gợn sóng, thật khác lúc trước; mà Tảm Hư Cực, thần sắc vừa mỏi
mệt lại trầm túc, cung kính bái kiến Hoàng Lão Thực và Phùng thị, nói rõ
lần này vào núi là muốn tìm Hoàng Nguyên, một chữ chưa hề nhắc tới
muội muội, ánh mắt ngẫu nhiên đảo qua Đỗ Quyên, cực kỳ phức tạp.
Phùng Thị rất bất an, cố cười nói: "Khách ít đến", muốn Hoàng Tước
Nhi nhanh chóng đi làm vài món ăn.
Hoàng Nguyên đưa Tảm Hư Cực vào trong phòng mình.
Lâm Xuân không có theo, nói sắc trời đã muộn, muốn về nhà xem cha
mẹ.
Trước khi đi, hắn nhìn Đỗ Quyên thật sâu, không hiểu có ý gì.
Đỗ Quyên thản nhiên cười với hắn, hỏi: "Không ở nơi đây ăn cơm à? Mẹ
ngươi chắc đã ngủ."
Lâm Xuân lắc đầu nói: "Ta tùy tiện lấy chút cơm cháy ăn rồi ngủ."
Đỗ Quyên gật đầu, mặc hắn đi.
Hoàng Ly và Hoàng Tước Nhi đi vào nhà bếp nấu ăn cho Tảm Hư Cực.
Đỗ Quyên không đi theo, cùng cha mẹ thu dọn.
"Cũng tốt.", nàng vừa làm vừa nghĩ, "Ngày mai khỏi đi một chuyến."