Thấy Hoàng Nguyên đẩy cối xay, nàng lập tức nói: "Sao các nàng để
ngươi đẩy? Sao ngươi làm việc này."
Hoàng Nguyên giải thích nói hắn muốn thử xem chơi, đại nương mới
không ngôn ngữ.
Nàng tìm cái băng ghế ngồi xuống, đầy mặt tươi cười cảm thán nói với
Đỗ Quyên: "Tảm cô nương như tiên nữ vậy, vừa trắng lại mềm mại. Người
trong thôn cả ngày nói ngươi tốt, nhưng ngươi so không bằng. Nàng vừa
văn tĩnh lại hào phóng, còn thể diện hiểu lễ. Thật đúng là quan gia tiểu thư,
không giống người ta!"
Đỗ Quyên cười nói: "Đúng vậy, chúng ta là nha đầu nông thôn, sao có
thể so chứ!"
Hoàng Tước Nhi bất mãn nói: "Đỗ Quyên cũng trắng trẻo, trên mặt luôn
hồng hào."
Hoàng Ly nói: "Nhị tỷ mỗi ngày phơi nắng cũng không đen, giống Tảm
tỷ tỷ xinh đẹp."
Hoàng đại nương nhìn nhìn Đỗ Quyên, quả thật rất đẹp, không thể mở
mắt nói dối nên cãi chày cãi cối nói: "Tóm lại vẫn kém một chút. Làn da
Đỗ Quyên không trơn mịn bằng Tảm cô nương..."
Bỗng nhiên Hoàng Nguyên không còn hưng trí, nói với Hoàng Tước
Nhi: "Cơm chín chưa, đi ăn cơm trước rồi hãy mài tiếp. Hoàng Ly, đỡ nãi
nãi qua bên kia ngồi."
Hoàng Ly lớn tiếng nói: "Ai! Nãi nãi, chúng ta ăn canh trước."
Hoàng đại nương nói được một nửa đã bị nàng cứng rắn kéo đi.